"Đều đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi." Thẩm Thanh Dung tùy thời đều mang theo một cái tiểu bố bao, nơi đó có đặt mấy khối điểm tâm, muội muội vốn bụng nhỏ, đừng nói mấy khối, chỉ cần một khối cũng đủ để làm nàng ăn no.
"Được rồi, đi hái hoa hoa đi."
Thẩm Thanh Từ lôi kéo Thẩm Thanh Dung đi về phía trước.
Đi một hồi liền buông tay của tỷ tỷ ra, chính mình tự chạy.
Thẩm Thanh Dung cũng chỉ có thể xách váy lên nhấc chân đuổi theo.
Mà Thẩm Thanh Từ mỗi ngày đều ở tướng quân phủ chạy loạn, bởi vì không có trưởng bối quản cho nên nàng muốn đi nơi nào liền đi, muốn chơi như nào liền chơi, cho nên cũng đã rèn luyện được đôi chân chạy cực kỳ tốt.
Nhưng Thẩm Thanh Dung lại là bất đồng, từ trước đến nay nàng đều là tiểu thư khuê các, cùng Thẩm Thanh Từ nhanh nhẹn như con khỉ con là không thể so sánh được, một lát sau đuổi theo muội muội đã thở hổn hển, đương nhiên cũng là không biết đã bị nàng dẫn tới tận đâu rồi?
Nàng hiện tại còn chưa có chú ý tới điều đó, việc đầu tiên mà hiện tại nàng quan tâm là bắt kịp được muội muội của mình.
Nàng vừa chạy vừa ôm ngực của chính mình thở, nàng có chút không rõ, tiểu nha đầu này rốt cuộc là lớn lên như thế nào vậy, thể lực sao lại tốt như vậy, chạy thật nhanh a.
Thẩm Thanh Từ vừa đứng hái hoa dại ở một bên, một bên cũng là lắng tai nghe ngóng, mắt nhìn tám phương.
Nhưng là một đường nàng vừa đi cũng không thấy ai a.
Nếu nàng nhớ không lầm, Tuấn vương phi chính là ở chỗ này xảy ra chuyện.
Nhưng xảy ra chuyện như thế nào? Không lẽ là từ trên trời rơi xuống sao?
Mà ở lúc nàng còn đang suy nghĩ tìm kiếm, đột nhiên nghe được phanh vài tiếng, hình như có thứ gì đó vừa té xuống.
Nàng mở to mắt há miệng nhìn chằm chằm cái người đang nằm rạp trên mặt đất kia, sau đó tầm mắt lại chậm dãi di chuyển, ngước mắt nhìn lên núi lớn ở trước mặt.
Sau đó không khỏi nuốt một chút nước miếng.
Chính là như vậy……
Rơi xuống?
Thật sự chính là rơi xuống, vẫn là không có chết, không thể không nói, vị Tuấn vương phi này mệnh thật là tốt a.
Từ địa phương cao như vậy ngã xuống, vậy mà lại không có chết.
Nếu đổi là người bình thường, đã sớm bị quăng thành bánh bao nhân thịt rồi.
Vậy mà nàng lại không có sự tình gì, về sau nhân gia cũng là sống lâu trăm tuổi.
Dù sao ở đời trước, thời điểm Thẩm Thanh Từ chết rồi, Tuấn vương phi vẫn còn đang sống rất tốt.
Tuấn Vương phi khả năng chính người có mệnh tốt hiếm có trên đời này đi.
Chẳng những cả đời phú quý, cũng là cả đời may mắn.
Thẩm Thanh Từ tiếp tục cúi đầu hái hoa, cũng không có tiến lên, công lao phải cho tỷ tỷ, toàn bộ đều là tỷ tỷ, cùng nàng không có một chút quan hệ.
“A Ngưng, đừng chạy.”
Thẩm Thanh Dung cuối cùng cũng đuổi kịp tới đây, cũng là có chút thở gấp.
“Ngươi nói ngươi……”
Nàng nhịn không được nhéo khuôn mặt nhỏ của muội muội, chính là vừa thấy trên mặt nàng có dính đất, lại là dở khóc dở cười, là từ đâu tới con khỉ con dính bùn như này, như thế nào lại làm dơ như vậy?
“Tỷ tỷ, hoa hoa……”
Thẩm Thanh Từ đem đoá hoa dại đã hái ở trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Thanh Dung.
"Tỷ tỷ cũng đẹp giống như những bông hoa hoa này vậy, tỷ tỷ của A Ngưng là tỷ tỷ đẹp nhất."
Lời nói dễ nghe như vậy làm gương mặt nhỏ thanh tú kia của Thẩm Thanh Dung không khỏi đỏ lên.
Nàng thật sự không biết là ai đã dạy những lời này cho muội muội của mình.
Cái miệng nhỏ này, như thế nào lại ngọt đến như vậy.
Ngay lúc nàng vừa muốn rút khăn thêu ra để lau sạch đất trên mặt cho muội muội, thì lại nghe thấy thanh âm lạ truyền đến từ cách đó không xa.
Đây là, thanh âm gì……
Nàng đứng lên, tĩnh lặng đứng nghe một hồi, ân, giống như là không có thanh âm gì a?
“Hẳn là nghe lầm đi?” Nàng lầm bầm lầu bầu nói, lại là không có phát hiện lúc này đôi mắt của Thẩm Thanh Từ đang nhìn về một chỗ.
Đến lúc Thẩm Thanh Dung chú ý đến muội muội, lại phát hiện nàng đang ngồi xổm tiểu thân mình xuống hái hoa..