QUÝ NỮ TRỌNG SINH: HẦU PHỦ HẠ ĐƯỜNG THÊ


“Tỷ tỷ, ta muốn đoá hoa kia." Nàng chỉ một đoá hoa hồng nhạt cách đó không xa.

Tuy rằng nói đoá hoa đó cũng không phải thật đẹp hay thật hiếm gì, nhưng nhìn quen những bông hoa lộng lẫy trong vườn nhà rồi, giờ nhìn sang hoa dại cũng có một phen ý tứ khác.
Tuy rằng không tinh xảo, nhưng lại thật tố nhã, tuy rằng không làm người ta kinh diễm, nhưng cũng khiến người nhìn phải nhập tâm.
Mà nhìn lại, muội muội đòi vào đó để hái, nhưng nơi đó cây cỏ cao lớn, nàng sợ để muội muội đi vào mình tìm không thấy được nữa.
“Ngươi chờ,” Thẩm Thanh Dung vội vàng giữ nàng lại, lại là sờ sờ hai búi tóc nhỏ trên đầu nàng.

"Ngươi đứng ở chỗ này, tỷ tỷ giúp ngươi đi hái."
“Hảo a,” Thẩm Thanh Từ lại ngồi xổm trên mặt đất, chu lên mông nhỏ tiếp tục hái hoa ở phụ cận.

Mà Thẩm Thanh Dung thấy bốn bề vắng lặng, cũng không để ý chút thục nữ nào nữa, xách váy của chính mình chạy tới hái những bông hoa đó.
Không có biện pháp, vì muội muội, những sự tình không có thục nữ hơn nàng cũng đã từng làm, lần này thật sự không tính là cái gì.
Khi nàng vừa mới hái xuống đoá hoa trà dại kia, nàng lại nghe được đạo thanh âm vừa rồi.
“Ai ở nơi nào?” Nàng cẩn thận, trong thanh âm có phần hơi run rẩy.

Nơi này dã ngoại hoang vu, cũng không biết có ai trốn ở bên trong, có thể có hay không có cái gì nguy hiểm?
Nàng đột nhiên cảm giác được da đầu của chính mình có chút lạnh, vội vàng quay đầu tìm muội muội.

Kết quả lại nhìn thấy ở không xa Thẩm Thanh Từ đang ngồi xổm lầm bầm lầu bầu nói chuyện.

Không biết vì cái gì, nhìn thấy muội muội như vậy, trong lòng nàng cũng không có lo lắng cùng khẩn trương như vừa rồi nữa.

“Cứu…… Cứu mạng……”
Lúc nàng vừa chuẩn bị rời đi, bên tai lại là truyền tới một tiếng kêu cứu mạng mỏng manh.

Nàng vội vàng xoay người, liếc mắt một cái liền thấy một người đang nằm rạp trên mặt đất, ngay lập tức hoa trong tay nàng đều rơi cả xuống đất.

Chẳng lẽ tiếng vang vừa rồi chính là của người này?
Đó là một cái nữ nhân, nàng đại khái có thể nhìn ra tới, nữ nhân kia mặc một thân tua sam màu tím, phía dưới là váy lụa cẩm tú, nhìn cách trang điểm rất giống phu nhân nhà quyền quý.
Nàng cẩn thận đi qua, cũng là ngồi xổm xuống trước mặt vị phu nhân này.
"Vị phu nhân này, người đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Thanh Dung vội vàng nâng vị phu nhân đó dậy.

Nàng liền nhìn thấy trên người vị phu nhân đó bị trầy da không ít, quần áo cũng bị rách bẩn vài chỗ.
Bất quá khi nhìn kỹ lại, nàng mới phát hiện ra quần áo vị phu nhân này mặc được may từ vải vân cẩm tím tốt nhất.

Mà ở kinh thành, người có thể mặc loại y phục được may từ chất liệu này không có nhiều người.

Vị phu nhân này mặc kệ là quần áo hay là trang sức trên người đều cho thấy thân phận của bà không tầm thường.
"Vị phu nhân này, người còn tốt không?"
Thẩm Thanh Dung lại vội vàng hỏi
Phụ nhân lúc này mới thật sự có chút thanh tỉnh, vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Dung, liền vội vàng kéo chặt tay áo của nàng.
“Cô nương, cứu ta……”
“Ngài đừng vội,” Thẩm Thanh Dung vội vàng nhìn về phía sau một chút, liền thấy muội muội vẫn ở nơi đó nghịch hoa dại, lúc này mới an tâm hướng vị phu nhân trước mắt hỏi.

“Phu nhân, ngươi còn có thể đi không?”
“Hẳn là có thể,” phụ nhân thử một chút, ở chân đau đến lợi hại, có thể là ở thời điểm rơi xuống bị đụng tới, nhưng một chân khác thì vẫn có thế miễn cưỡng cử động.
“Ta đỡ ngươi lên,” Thẩm Thanh Dung cố sức đem vị phu nhân này đỡ lên.

Mà ngay lúc đứng lên, phụ nhân cũng là đau đến đầu toát mồ hôi lạnh.
“Phu nhân chân là có thương tích, đầu tiên người đừng nhúc nhích.”
Thẩm Thanh Dung vừa nói, vừa cẩn thận đỡ phụ nhân hướng một bên đi đến, để bà ngồi lên trên tảng đá.

Nàng nghĩ nghĩ, sau đó cởi ra áo choàng của chính mình đắp lên trên người cho vị phu nhân trước mặt.

Quần áo trên người vị phu nhân này đều ướt, cũng vì vậy bị lộ không ít chỗ.

Cũng may lúc nàng ra cửa đã mang thêm áo khoác của chính mình.
“A Ngưng, mau tới đây.”
Nàng vội vàng hướng về muội muội vẫy vẫy tay, hiện tại các nàng đều là đi không được, chỉ có thể ở chỗ này chờ, chờ thị vệ trong phủ lại đây tìm các nàng.

Các nàng rời đi thời gian cũng không ngắn, những cái thị vệ đó hẳn là rất nhanh có thể tìm tới rồi.
Mà nàng lại ngồi an ủi phụ nhân.

"Phu nhân đừng lo lắng, hộ vệ nhà ta rất nhanh sẽ tìm đến, đến lức đó sẽ đưa phu nhân đi y quán xem trước."

“Cảm ơn,” phụ nhân nhắm hai mắt lại, cũng là thật sự mệt mỏi.

Bà vừa đau, vừa mệt lại vừa đói.

Bà thật sự không biết chính mình sao có thể lại gặp được chuyện như vậy.

Xe ngựa vốn đang hảo hảo đi trên đường, kết quả ngựa liền phát điên, đem nha đầu xa phu cùng hộ vệ đều ném lại ở một bên, sau đó con ngựa kia cứ vậy chạy thẳng một đường, chạy thẳng lên trên núi, rồi trực tiếp đem bà té xuống.

Bất quá bà cũng coi như là mệnh hảo, ngã cao như vậy mà không có chết, ngược lại vẫn còn sống.
Chính là không biết thế nào lại đau đến như vậy, đã rất lâu rồi bà không có phải chịu đau đến như vậy.

Bà đau đến cả lông mày đều nhíu chặt lại, thống khổ vô cùng.
“Tỷ tỷ, mặt dì dơ dơ.”
Thẩm Thanh Từ chỉ một chút tro bụi trên mặt phụ nhân, vừa máu vừa đất.

Bà vốn là một phu nhân luôn chú ý hình tượng, bây giờ lại trông nhếch nhác đến như vậy.
Ô uế, còn có biện pháp nào?
Thẩm Thanh Dung cũng là biết a, chính là hiện tại không ở trong nhà, bọn họ ngay cả nước cũng đều là không có.
Di, từ từ…… Thẩm Thanh Dung đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng sờ soạng một chút bên hông của chính mình.

Bởi vì phải mang theo cái tiểu nha đầu Thẩm Thanh Từ, cho nên bên người nàng lúc nào cũng mang theo bình nước cho muội muội, còn có cả điểm tâm.
Tiểu nha đầu bị nàng dưỡng thành kiều khí, không chịu khát được.

Không nói không ai biết nàng đang mang theo muội muội, người ta còn đang cho rằng nàng mang theo tổ tông đâu.
Nàng vội vàng mở bình nước, còn tốt, vẫn còn nửa bình nước, đủ cho một người uống.


Về phần điểm tâm, vốn dĩ nàng mang theo không nhiều lắn, cũng chỉ có năm khối.

Tuy rằng nói rất ít, chỉ có năm khối như vậy, nhưng nếu ăn nó, vẫn coi như là có thể lót dạ.
Nàng đem bình nước mở ra, sau đó lấy ra khăn thêu của chính mình, đổ một ít nước lên trên đó, sau đó cẩn thận lau mặt cho phụ nhân.
Thẳng cho đến khi phụ nhân mở hai mắt, vốn dĩ bà đang gặp ác mộng.

Bà mơ thấy mình bị rơi xuống, chết không toàn thây, cuối cùng thân thể bị dã thú ngậm đi, rồi sau đó thi cốt cũng không còn.
Kết quả còn hảo, chỉ là một hồi ác mộng.
Trên mặt bà có chút lạnh, trên khăn này có nước.
“Phu nhân đầu tiên là uống một ít,” Thẩm Thanh Dung đem bình nước đặt ở bên môi khô nứt của phụ nhân.

Nàng đã nói qua với muội muội, để muội muội đầu tiên chịu đựng, cứu người quan trọng hơn.

Muội muội của nàng từ trước đến nay đều rất ngoan, cũng thực nghe lời, cho nên nàng cũng thực nguyện ý đem nước cùng với điểm tâm của mình nhường cho phụ nhân đang bị trọng thương trước mặt này.
Khả năng phụ nhân cũng thật sự là khát, uống một hơi hết hơn phân nửa bình nước.

Thẩm Thanh Dung lại đổ nước lên trên khăn thêu của chính mình, sau đó kéo lấy tay của phụ nhân, lúc này nàng liền phát hiện trên tay của phụ nhân cơ hồ đều bị trầy da, còn có thấm tơ máu.
Tay nàng chỉ ngừng một chút, sau đó từ trên người chính mình lấy tới một bọc đồ vật được bọc cẩn thận trong giấy, đặt ở trước mặt của phụ nhân.
“Phu nhân, đầu tiên là ăn chút điểm tâm đi.”
“Cảm ơn,” phụ nhân nhéo một khối, cơ hồ đều là ăn ngấu nghiến ăn đi xuống.

Kết quả một khối này nháy mắt đã xuống bụng, nhưng lại không có cảm giác thấm tháp gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi