Tiêu Hề Hề bừng tỉnh, trợn tròn mắt hạnh nhìn về phía nàng: "Xảy ra chuyện gì?"
Trần lương viện tức giận, cả người đều đang run rẩy: "Ngươi hôm nay phải cho ta một cái công đạo!"
Tiêu Hề Hề ngơ ngác: "Công đạo gì chứ?"
Trần lương viện: "Ngươi gạt ta nói thái tử điện hạ hôm nay sẽ đến Thanh Ca Điện, nhưng người không có tới, ngươi lừa ta, chẳng lẽ không cho ta một cái công đạo sao?!"
Tiêu Hề Hề: "Ta không có lừa ngươi! "
Trần lương viện: "Ngươi còn nói ngươi không gạt ta? Ngươi nếu không gạt ta, thái tử điện hạ vì sao không xuất hiện?!"
Tiêu Hề Hề: "Cái này làm sao ta biết được.
"
"Đến lúc này, ngươi còn giả ngu? Tiêu lương đệ, không ngờ ngươi thoạt nhìn bộ dáng ngây ngốc, hoá ra đều là giả vờ.
Ngươi giống hệt Bạch trắc phi, đều là bạch liên hoa tâm cơ thâm trầm, bề ngoài vô tội đáng thương, kỳ thật tâm tư ác độc tàn nhẫn hơn bất cứ kẻ nào!"
"Ngươi nói ai ác độc tàn nhẫn?"
"Ta nói ngươi ác độc tàn nhẫn! ! " Lời còn chưa nói xong, Trần lương viện đột nhiên ngớ người.
Thanh âm vừa rồi, chính là Thái Tử!
Nàng lập tức quay đầu lại, hướng về phía âm thanh phát ra, liền thấy Thái Tử đang đứng ở cửa, phía sau còn có Thường công công.
Cũng không biết bọn họ ở nơi đó đứng bao lâu, cuộc đối thoại vừa rồi chắc chắn đã bị nghe không ít.
Trần lương viện trong lòng thấp thỏm, thầm kêu không xong rồi.
Nàng cuống quít đứng lên, lại bởi vì ngồi quỳ thời gian dài, hai chân đã mất đi tri giác, nàng gắng gượng mới miễn cưỡng bò dậy được, kết quả lại bởi vì đứng không vững, cả người chật vật mà té ngã xuống đất.
Lúc này Tiêu Hề Hề tựa vào Bảo Cầm rồi xuống giường, hai người hướng về phía Thái Tử hạ gối hành lễ.
Lạc Thanh Hàn hôm nay vì vội vàng điều tra việc rượu độc, đến giờ mới tạm xong.
Hắn thấy canh giờ không còn sớm, cho rằng Tiêu lương đệ hẳn là đã ngủ, vốn không định tới, nhưng do dự một lát vẫn quyết định đến đây, sợ rằng Tiêu lương đệ vẫn luôn chờ hắn.
Không nghĩ tới hắn vừa mới đi đến Thanh Ca Điện, liền nghe được tiếng Trần lương viện đang mắng người.
Thường công công phất tay, lập tức có hai cung nữ tiến lên, nâng Trần lương viện kéo dậy.
Trần lương viện đón nhận ánh mắt lạnh băng của Thái Tử, thân thể nhịn không được run lẩy bẩy.
Lạc Thanh Hàn: "Vì sao mắng chửi người?"
Trần lương viện không biết nên giải thích như thế nào, vừa lo vừa sợ, hốc mắt đều đã đỏ, thanh âm càng run đến cực điểm: "Vừa rồi! ! Vừa rồi thiếp là hồ ngôn loạn ngữ, thiếp biết sai rồi, mong điện hạ không đem những lời này để ở trong lòng.
"
Lạc Thanh Hàn ánh mắt lướt qua nàng, dừng lại trên người Tiêu Hề Hề.
"Tiêu lương đệ, nàng tới nói cho ta, Trần lương viện vì sao mắng nàng?"
Tiêu Hề Hề lần lượt đem sự tình trải qua kể lại.
Lạc Thanh Hàn nghe xong, nhìn về phía Trần lương viện ánh mắt mang lên vài phần chán ghét.
"Người tới, đem Trần lương viện đưa về Vũ sương lâu, ba tháng kế tiếp bổng lộc giảm phân nửa, về sau không cho nàng ta đến Thanh Ca Điện nửa bước.
"
Trần lương viện sắc mặt đại biến.
Bổng lộc giảm phân nửa không đáng nói, cũng chỉ là ăn mặc chi phí thiếu một chút mà thôi, nhưng chuyện này nếu là truyền ra ngoài, toàn bộ Đông Cung đều biết nàng chọc giận Thái Tử.
Người trong cung đều đội trên đạp dưới, nếu mọi người biết nàng bị Thái Tử ghét bỏ, chỉ sợ sẽ hung hăng mà đem nàng giày xéo xuống bùn lầy lội.
Nàng không muốn trải qua những ngày như thế!
Nàng liều mạng mà tránh khỏi tay các cung nữ, quỳ đến bên chân Lạc Thanh Hàn, từ trong tay áo lấy ra túi thơm.
Đó là một túi thơm màu tím nhạt, mặt trên thêu hoa lan màu trắng.
"Điện hạ, người còn nhớ lần đầu gặp mặt, người đối với thiếp nói gì không? Người khen thiếp tên dễ nghe, còn tặng thiếp một chậu hoa lan, bồn hoa lan ấy thiếp đến bây giờ vẫn luôn chăm sóc.
Thiếp nghĩ đến bồn hoa lan mà làm túi thơm này, từng đường kim mũi chỉ đều là thiếp thêu, bên trong túi thơm cũng thả vào cánh hoa, cầu mong người vì tấm lòng của thiếp dành cho người, nhận lấy túi thơm này.
".