QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG



Trần lương viện tay nâng túi thơm, tựa như đang nâng niu cả tấm lòng mình.

Thâm tình như vậy, cùng với dáng người nhỏ bé như cánh hoa lê dính hạt mưa kia, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ mềm lòng.

Đáng tiếc, Lạc Thanh Hàn không phải là một nam nhân bình thường.

Hắn chính là cái móng heo.

"Ta nhớ ngươi tên là Trần Lan Tâm, huệ chất lan tâm, tên này quả thực rất hay, chỉ tiếc ngươi không xứng với nó.

"
Thanh âm lãnh đạm, không mang theo một tia cảm tình, trong chốc lát như đẩy Trần lương viện rơi xuống hố sâu.

Nàng ta không nghĩ tới lời trong lòng mình nói ra, lại thành kết quả như vậy.

Sắc mặt dần trở nên trắng bệch như tờ giấy, ngón tay nắm chặt túi thơm để không còn run rẩy.

Nàng ta còn định nói thêm vài lời, đáng tiếc Lạc Thanh Hàn không cho nàng ta cơ hội, khoát tay, trực tiếp sai người đem nàng ta kéo ra ngoài.


Không có Trần lương viện, trong phòng lập tức rơi vào yên tĩnh.

Bảo Cầm cùng Thường công công đều cúi đầu xuống, không dám hé răng, sợ chọc giận thái tử sẽ bị liên luỵ.

Lạc Thanh Hàn nhìn về phía Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề cảm giác hắn tâm tình không tốt lắm, nàng không biết nên hỏi han người khác như nào, chỉ có thể khô khan hỏi một câu.

"Điện hạ ăn chưa?"
Lạc Thanh Hàn: "Chưa.

"
"Thiếp cũng chưa ăn, thiếp vẫn đang đợi người đó.

"
Không biết vì sao, khi Lạc Thanh Hàn nghe được lời này, tâm tình vốn có chút nặng nề liền trở nên tốt hơn đôi chút.

Hắn nói: "Hôm nay ta bận nên quên mất thời gian, lần sau nếu lại xảy ra thì nàng phái người tới nhắc nhở ta.

"
Tiêu Hề Hề gật đầu nói vâng.

Canh gà vẫn luôn đặt ở bếp đun liu riu, hiện tại trực tiếp bưng lên là có thể dùng.

Bảo Cầm còn xào thêm một số món đơn giản, đều dùng những nguyên liệu ở hậu viện.

Tiêu Hề Hề đã sớm đói lả, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ thân phận thiếp của mình, đưa cho Thái Tử một bát canh gà trước.

Chờ Thái Tử nhấp một ngụm xong, nàng mới bắt đầu động đũa.

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng tay gắp thoăn thoắt đồ ăn vào miệng, nhàn nhạt nhắc nhở: "Đừng ăn quá nhanh, không tốt cho dạ dày.

"

Tiêu Hề Hề trong miệng nhét đầy đồ ăn, gương mặt phúng phính.

Nàng vừa nhai đồ trong miệng vừa gật gù.

"Vâng.

"
Lạc Thanh Hàn ăn thực ưu nhã, mỗi lần động đũa đều phải nhai kỹ nuốt chậm, nhưng nhìn hắn như vậy, lại không giống như là đang nhấm nháp đồ mỹ vị, chỉ như là đang hoàn thành một nhiệm vụ thường nhật.

Chờ hắn ăn xong một bát cơm, Tiêu Hề Hề đã ăn đến bát thứ ba.

Bảo Cầm sợ chủ tử ở trong lòng Thái Tử lưu lại ấn tượng như là "Thùng cơm", nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu chủ, người hẳn là ăn no rồi đúng không?"
Tiêu Hề Hề nuốt xuống đồ ăn trong miệng: "Không, ta còn có thể ăn thêm một bát!"
Bảo Cầm: "! "
Nàng tuyệt vọng rồi.

Nàng thậm chí không dám nhìn xem Thái Tử lúc này là bày ra biểu tình gì.

Phi tần khác trước mặt Thái Tử đều hận không thể giả bộ mình là tiểu tiên nữ chỉ uống sương sớm, duy có chủ tử nhà nàng là khác lạ, ăn một bát xong lại thêm một bát nữa, trong bụng như ẩn giấu cái động không đáy.

Lạc Thanh Hàn đẩy cái bát không đến trước mặt Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi bát, bên miệng còn dính một hạt cơm, hỏi: "Điện hạ muốn thêm cơm sao?"
Lạc Thanh Hàn nói: "Ta muốn uống canh.


"
Hắn nhịn xuống, cuối cùng không chịu được liền nhắc nhở: "Bên miệng có hạt cơm.

"
Tiêu Hề Hề sờ quanh miệng mình: "Ở đây sao?"
"Không phải bên này, là bên kia.

"
Tiêu Hề Hề lại đổi bên tiếp tục sờ, vẫn không tìm thấy hạt cơm.

Lạc Thanh Hàn vươn tay, cầm lấy đầu ngón tay mang hơi lạnh của nàng quệt qua.

Tựa như giọt mưa mùa hạ rơi xuống mặt hồ, tạo nên từng vòng gợn sóng.

Hắn cầm lấy khăn từ Thường công công, lau qua ngón tay, nhàn nhạt nói: "Được rồi.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi