QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tạ Sơ Tuyết dìu Tây Lăng vương ra khỏi chính điện của cung Vị Ương nhưng bị Lạc Vân Hiên chặn lại.

Lạc Vân Hiên gặng hỏi “Mẫu phi của ta đâu? Các người giấu bà ấy ở đâu rồi?”

Hiện giờ trong cung loạn lạc, tính tình Nhu tần lại nhát gan, lỡ như gặp nguy hiểm chắc chắn không thể tự bảo vệ mình.

Tạ Sơ Tuyết an ủi nói “Ngài đừng lo lắng, ta đã sai người đưa Nhu tần rời cung rồi, sau khi chúng ta rời cung sẽ gặp được bà ấy.”

Lạc Vân Hiên nghi ngờ “Thật không?”

Tạ Sơ Tuyết hỏi ngược lại “Đã là lúc nào rồi, chúng ta có cần lừa ngài không?”

Để tìm được mẫu phi, Lạc Vân Hiên chỉ đành kiên nhẫn qua lại với bọn họ.

Ba người được tử sĩ bảo vệ, trốn thoát khỏi hoàng cung qua một cổng cung khác.

Đêm khuya, xe ngựa chạy nhanh trên đường.

Lạc Vân Hiên hỏi “Không phải các người nói rời cung sẽ gặp được mẫu phi của ta sao? Bà ấy đâu?”

Tạ Sơ Tuyết nói “Ta đã bảo bọn họ đợi chúng ta ở cổng cung, nhưng ngài cũng thấy đấy, trong thành đâu đâu cũng có người của Thái tử, nếu chúng ta không cẩn thận sẽ bị phát hiện, chắc bọn họ sợ bị phát hiện nên rời thành trước rồi, chúng ta rời thành hội hợp với bọn họ là được.”

Lạc Vân Hiên nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt dần u ám.

“Các người đang chơi xỏ ta sao?”

Tạ Sợ Tuyết bày vẻ mặt vô tội “Ta nói đều là thật, ngài không tin thì thôi.”

Tây Lăng vương ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.

Tạ Sơ Tuyết thấy ông khác thường, biết độc tính trong người ông lại phát tác, nàng nhanh chóng lấy bình thuốc đổ bột bên trong ra hòa với nước rồi đút cho ông.

Ánh mắt Lạc Vân Hiên âm trầm nhìn bọn họ.


Tây Lăng vương uống thuốc xong cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Ông nhẹ giọng hỏi “Người ở Thương Lan Viên đã rút hết chưa?”

Tạ Sơ Tuyết “Đã bảo bọn họ rút hết rồi.”

“Phương Vô Tửu đâu?”

Từ lần trước Phương Vô Tửu bị thương, hắn vẫn luôn ở tiểu viện của mình dưỡng thương, trừ phi cần thiết thì rất ít xuất hiện.

Lần này Tây Lăng vương và Tần Trọng phát động cung biến, không dẫn theo Phương Vô Tửu, hắn bị ông bỏ lại ở Thương Lan Viên.

Bây giờ cung biến thất bại, Tây Lăng vương chuẩn bị chạy về quận Tây Lăng.

Ông không có ý định dẫn Phương Vô Tửu đi cùng.

Vì ông nảy sinh nghi ngờ với Phương Vô Tửu.

Lúc trước Tần Trọng nói năng có hơi bốc đồng, nhưng nếu nghĩ kĩ lại cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Người thông minh như Phương Vô Tửu sao lại không biết đạo lý diệt cỏ tận gốc?

Nhưng hắn luôn tìm lý do không giết Thái tử, cho Thái tử cơ hội đảo ngược tình thế.

Nói hắn vô tình làm vậy, ai tin?

Thật ra những thứ này không quan trọng với Tây Lăng vương.

Bất kể Phương Vô Tửu vô tình hay cố ý, Tây Lăng vương cũng không muốn lợi dụng hắn nữa, giá trị sử dụng duy nhất của hắn hiện tại chính là manh mối về Huyền Môn.

Tây Lăng vương trúng độc, thời gian không còn nhiều, cả thái y trong cung cũng bó tay.

Vốn ông muốn đoạt hoàng vị, dùng quyền lực tìm kiếm thuốc giải.

Nhưng bây giờ cung biến thất bại, ông chỉ đành nghĩ cách khác để tìm Huyền Môn trong truyền thuyết.

Nghe nói, Huyền Môn cất giấu tiên đạo, chỉ cần cầu được tiên đạo thì có thể trường sinh bất tử.

Tây Lăng vương không muốn chết.

Ông muốn lợi dụng Phương Vô Tửu để tìm Huyền Môn, tìm ra con đường trường sinh!

Tạ Sơ Tuyết thành thật trả lời “Theo dặn dò của người, con đã sai Hàn Lực đưa Phương Vô Tửu rời thành. Nếu Phương Vô Tửu không tuân lệnh thì chặt đứt tay chân hắn, đánh bất tỉnh rồi đưa hắn đi, lát nữa chúng ta hội hợp ngoài thành.”

Hàn Lực là tử sĩ mà Tây Lăng vương dốc lòng bồi dưỡng, võ công cực cao, sở trường là ám sát.

Trong sáu tháng qua, Hàn Lực vẫn luôn âm thầm theo dõi Phương Vô Tửu, nhưng Phương Vô Tửu lại hoàn toàn không hề hay biết.

Chỉ cần Hàn Lực ra tay, Phương Vô Tửu chắc chắn không thoát được.

Trên thực tế, cả bản thân Hàn Lực cũng nghĩ vậy.

Gã đi theo Phương Vô Tửu lâu như vậy mà không bị phát hiện, có thể thấy võ công của gã vượt trội hơn Phương Vô Tửu, việc khống chế Phương Vô Tửu rất dễ dàng.

Sau khi nhận được lệnh bắt giữ Phương Vô Tửu, gã lập tức xông vào phòng Phương Vô Tửu đang ở.


Tuy nhiên.

Căn phòng trống rỗng, Phương Vô Tửu đã biến mất từ lâu.

Hàn Lực không tin được.

Gã tận mắt nhìn thấy Phương Vô Tửu vào phòng, hắn cũng không ra ngoài, sao có thể biến mất được?!

Lẽ nào Phương Vô Tửu biết thuật độn thổ?

Lúc Hàn Lực còn đang bối rối thì chợt nghe thấy một giọng nói bình tĩnh từ phía sau truyền đến.

“Ngươi đang tìm ta sao?”

Hàn Lực bỗng quay đầu lại, nhìn thấy Phương Vô Tửu không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng gã.

Vào một ngày nắng nóng, Phương Vô Tửu quấn kín người, chỉ lộ ra khuôn mặt.

Hàn Lực vừa thấy hắn, lập tức rút đao lao về phía hắn!

Phương Vô Tửu không tránh, hắn vung mạnh tay phải đeo găng, rắc một nắm bột trắng.

Hàn Lực lập tức bịt miệng mũi, nhanh chóng lui về sau.

Phản ứng của gã vốn đã rất nhanh, gần như không hít phải thứ bột trắng đó.

Nhưng gã đã đánh giá thấp độc tính của bột trắng.

Mu bàn tay của gã vừa dính chút bột, tức thì ngứa ngáy nhức nhối, mắt gã cũng bắt đầu đau rát vì có chút bột bay vào.

Gã vô thức dụi mắt nhưng cuối cùng lại xoa bột trên tay vào đó, khiến mắt gã càng đau hơn.

Gã hét lên đau đớn, đao trong tay rơi xuống đất.

Phương Vô Tửu vội lấy một chiếc mặt nạ trong tay đeo lên.

Hắn nhặt thanh đao bị Hàn Lực ném xuống đất.

Hắn từng bước đi về phía Hàn Lực.

Trong không khí vẫn còn rất nhiều bột trắng lơ lửng, nhưng vì Phương Vô Tửu đã quấn kín người nên bột trắng không cản trở hắn.


Hắn đi tới chỗ Hàn Lực.

Hàn Lực không nhìn thấy, nhưng có thể nghe được tiếng bước chân, vội lùi lại, cố tạo khoảng cách với đối phương.

Mu bàn tay của gã đã bị bột trắng thiêu đốt chảy máu, đôi mắt sưng đỏ, khóe mắt có máu rỉ ra.

Thân phận hai bên hoàn toàn bị đảo ngược.

Vốn dĩ Hàn Lực là thợ săn giờ đã thành con mồi bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng.

Còn Phương Vô Tửu đột nhiên chuyển từ con mồi thành thợ săn thực sự.

Hàn Lực quơ tay trong không trung, giận dữ quát.

“Ngươi sớm đã phát hiện ra ta có phải không? Ngươi cố tình giả như không phát hiện để ta mất cảnh giác, ngươi thật hiểm độc!”

Khuôn mặt Phương Vô Tửu ẩn sau mặt nạ, không ai nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này.

Hắn nhìn con mồi tuyệt vọng trước mặt, giọng điệu vẫn bình tĩnh trầm ổn như ngày thường.

“Có phải Tây Lăng vương bảo ngươi giết ta không?”

Hàn Lực còn chưa kịp nói, Phương Vô Tửu đã tự bổ sung thêm.

“Bỏ đi, phải hay không cũng chẳng sao, dù gì nhiệm vụ của ta cũng thất bại rồi.”

“Ngươi còn mặt mũi nói vậy? Nếu không phải ngươi nói không thể giết Thái tử, vương gia sớm đã giết Thái tử rồi, không có Thái tử cản đường, cung biến chắc chắn sẽ thành công!” Hàn Lực vừa kéo dài thời gian vừa đi về phía cửa.

“Là ta xem thường Thái tử, cho nên nhiệm vụ của ta thất bại, ta đã trả giá cho việc xem thường của mình, ngươi cũng phải trả giá cho việc xem thường của ngươi.”

Phương Vô Tửu nói xong, hắn dùng đao đâm vào tim Hàn Lực!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi