Vì cung biến thất bại, Thương Lan Viên bị bỏ hoang.
Phương Vô Tửu là người sống duy nhất còn lại trong viện.
Hắn đứng trên bậc cửa, hơi do dự không biết nên về Huyền Môn hay đi gặp sư muội?
Do dự một hồi, cuối cùng hắn quyết định ăn sáng trước.
Lúc này đường chân trời chuyển sang trắng xóa.
Bầu trời dần dần sáng lên.
Quan binh chạy đi chạy lại khắp nơi trong thành lục soát tàn dư phản quân.
Phương Vô Tửu đã trở về dung mạo ban đầu của mình.
Hắn bước đi chậm rãi trên đường vào sáng sớm, trông như một người bình thường mới ra ngoài đi dạo buổi sáng.
Có vài đội quan binh chạy ngang qua hắn, nhưng chỉ liếc nhìn rồi quay đi.
Trên đường ngày càng có nhiều người, vẫn có người dựng quầy bán đồ ăn sáng ven đường.
Phương Vô Tửu tìm một quán bán đậu hủ ngồi xuống.
Hắn vừa ăn đậu hủ nóng hổi vừa nghe dân chúng xung quanh kể lại chuyện tối qua.
“Nghe nói tối qua có người tạo phản, dọa ta sợ chết khiếp, ta còn tưởng sắp có chiến tranh!”
“May là Thái tử đến kịp thời, phản tặc còn chưa kịp nhảy nhót đã bị Thái tử bắt rồi.”
“Không hổ là Thái tử Điện hạ anh minh uy phong, không chỉ có thể cầu mưa mà còn có thể dẹp loạn, Đại Thịnh có được Thái tử lợi hại như vậy, là phúc của chúng ta!”
“Các người không thấy đâu, tối qua phản quân muốn giết Thái tử, nhưng mũi tên còn không chạm được vào góc áo của Thái tử đã xoay đầu đi nơi khác!”
“Có chuyện thần kỳ vậy sao?”
So với chuyện tạo phản, dân chúng càng thích buôn chuyện hơn, đặc biệt là chuyện phiếm mang chút màu sắc thần kỳ.
Mọi người càng nói càng hào hứng.
Lúc bắt đầu, mọi người nói Thái tử là con của trời, được trời cao phù hộ, về sau dần phát triển thành Thái tử là Thiên đế chuyển kiếp, vừa sinh ra đã phi phàm, sức lực mạnh mẽ, một bữa có thể ăn được một con bò, miệng có thể phun lửa, mắt có thể lóe tia chớp.
Phương Vô Tửu thầm nghĩ, sau trận chiến này, danh tiếng Thái tử đã vang xa.
Sau này khi mọi người nói về Thái tử, hình ảnh ma quỷ toàn thân gân guốc, miệng khạc lửa, mắt đánh sét sẽ hiện lên trong đầu.
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Phương Vô Tửu ăn xong miếng đậu hủ cuối cùng, tiện thể mua một phần bữa sáng khác về.
Dù tối qua vừa xảy ra cung biến đẫm máu, nhưng vẫn có dòng người ra vào cổng thành vô tận.
Để ngăn phản quân nhân cơ hội trốn khỏi thành, tất cả các cổng thành đều được tăng cường phòng bị.
Phương Vô Tửu thành công vượt qua tra xét của lính canh cổng, rời thành Thịnh Kinh giữa đám đông.
……
Trong doanh trướng, Tiêu Hề Hề đang ngủ say.
Nàng chợt ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, tức thì tỉnh dậy.
Vừa nhìn đã thấy Phương Vô Tửu đang ngồi cạnh mình.
Hắn mặc TSm màu xanh, mắt mày sắc sảo, khuôn mặt tuấn tú, khí chất ôn hòa dịu dàng.
Giống như loại rượu thượng hạng được ủ nhiều năm, chỉ cần ngửi nhẹ cũng có thể khiến người ta say sưa.
Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Đại sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
Phương Vô Tửu cong khóe miệng cười.
“Ta mang bữa sáng cho muội.”
Hắn chỉ vào bánh bò, bánh bao nhân thịt và sữa đậu nành trên bàn nhỏ bên cạnh.
Lúc này Tiêu Hề Hề mới nhận ra mùi thơm đồ ăn nàng ngửi thấy là từ đây mà ra.
Nàng bò dậy, bắt đầu ăn uống vui vẻ.
Phương Vô Tửu hỏi “Muội không rửa mặt súc miệng sao?”
Tiêu Hề Hề “Không sao, ta không bẩn.”
Phương Vô Tửu thở dài “Khó mà tưởng tượng Thái tử Điện hạ có thể nhìn trúng muội.”
Tiêu Hề Hề cười hì hì, vừa ăn vừa hỏi.
“Không phải huynh đang làm việc cho Tây Lăng vương sao? Sao đột nhiên mang bữa sáng tới cho ta? Lẽ nào huynh bỏ độc trong bữa sáng?”
Phương Vô Tửu cười hỏi “Nếu muội nghi ngờ ta bỏ độc, tại sao còn ăn? Không sợ trúng độc sao?”
“Không sao, ta bách độc bất xâm, ăn không chết được.”
Phương Vô Tửu bất đắc dĩ “Thái tử đã dẹp loạn, Tây Lăng vương bỏ chạy, nhiệm vụ của ta đã thất bại.”
Tiêu Hề Hề không ngạc nhiên.
Nàng uống sữa đậu nành, li.ếm sữa đậu nành quanh miệng, cười đắc ý.
“Quả đúng là người mà ta chọn, rất đỉnh!”
Phương Vô Tửu “Thái tử quả thật rất lợi hại, chúng ta xem thường hắn rồi.”
Vị trí Thái tử cực kỳ nguy hiểm, bọn họ đều nghĩ Thái tử sẽ không thể sống lâu, càng đừng nói đến việc đăng cơ xưng đế, nào ngờ Thái tử chẳng những sống tốt mà còn xử hết tất cả đối thủ của mình.
Phương Vô Tửu cảm khái nói “Địa vị Thái tử ngày càng vững, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đại Thịnh.”
Tiêu Hề Hề “Sư đệ còn chưa ra tay? Huynh đừng quên đệ ấy.”
Phương Vô Tửu “Đến bây giờ cũng không có tin tức gì của đệ ấy, không biết đệ ấy lạc đến nơi nào rồi, đợi đến lúc đệ ấy ra tay, chỉ sợ Thái tử đã đăng cơ từ lâu.”
Tiêu Hề Hề đột nhiên thấy hơi lo khi nghĩ đến sư đệ mù đường của mình.
“Có khi nào tiểu sư đệ gặp nguy hiểm không?”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói “Võ công của tiểu sư đệ lợi hại như vậy, còn mang theo rất nhiều tiền, ngoại trừ không biết phương hướng, luôn khóc đòi mẹ thì không có vấn đề gì, dù gặp nguy hiểm thật, đệ ấy cũng có thể giải quyết được.”
Tiêu Hề Hề “Lỡ như đệ ấy lạc vào rừng sâu núi thẳm thì sao? Trong đó không có người, đệ ấy mang theo bao nhiêu tiền cũng vô dụng.”
Phương Vô Tửu tưởng tượng ra cảnh đó, có hơi do dự.
“Nếu đệ ấy biết mình mù đường, chắc sẽ không chạy vào rừng sâu núi thẳm đâu?”
Tiêu Hề Hề “Nếu đệ ấy biết hướng nào là rừng sâu núi thẳm, thì đã không phải là kẻ mù đường.”
Phương Vô Tửu im lặng.
Hắn nghĩ lạc quan nhất có thể “Dù có lạc vào rừng sâu núi thẳm, đệ ấy vẫn có thể đi săn, không chết đói được, sống sót hẳn không phải là vấn đề.”
Tiêu Hề Hề “Ta sợ đệ ấy sẽ không tìm được đường về sư môn, cuối cùng chỉ đành sống như người rừng suốt quãng đời còn lại.”
Tưởng tượng tiểu sư đệ biến thành người rừng nhảy lên nhảy xuống trong núi, Phương Vô Tửu lại rơi vào trầm mặc.
Phải rất lâu sau hắn mới thở dài.
“Dù sao nhiệm vụ của ta đã thất bại, tiếp theo cũng không có gì làm, chi bằng đi tìm tiểu sư đệ.”
Tiêu Hề Hề nhắc nhở “Huynh có thể du sơn ngoạn thủy trước, đợi nhiệm vụ của ta hoàn thành, huynh đi tìm đệ ấy sau.”
Phương Vô Tửu dở khóc dở cười “Muội cũng biết tính thật.”
Tiêu Hề Hề “Ta không muốn đồng môn tương tàn.”
Phương Vô Tửu đột nhiên hỏi.
“Muội có từng nghĩ tại sao sư phụ lại giao cho chúng ta nhiệm vụ này không?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không biết.”
Trước giờ nàng lười nghĩ nhiều, cứ đi một bước tính một bước.
Phương Vô Tửu “Ta thường xuyên nghĩ tới chuyện này.”
Tiêu Hề Hề “Vậy huynh tìm ra nguyên nhân chưa?”
Phương Vô Tửu nhìn nàng đầy ẩn ý, không nói gì.
Tiêu Hề Hề ăn một lát đã xong bữa sáng, nhưng vẫn thấy chưa đã.
“Bánh bò này huynh mua ở đâu vậy? Rất ngon, ngọt mà không béo ngậy, lát nữa ta đi mua thêm.”
Phương Vô Tửu không trả lời mà hỏi ngược lại “Lúc Thái tử đăng cơ, muội có về sư môn không?”
Tiêu Hề Hề ngừng lau miệng, sau đó bình tĩnh nói.
“Ta không chắc lắm, nếu đến lúc đó ta còn sống thì sẽ về, nếu ta chết thì cũng hết cách, chết ở đâu thì chôn ở đó vậy.”