QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tuy Phương Vô Tửu đã quen với thái độ thờ ơ với mọi chuyện của sư muội, nhưng lúc này hắn vẫn nói.

“Liên quan đến sống chết của muội, muội không thể để tâm chút sao?”

Tiêu Hề Hề “Để tâm cũng vô dụng, Diêm vương muốn ta canh ba chết, ai dám giữ ta đến canh năm? Dù sao đến ngày đó ta cũng chạy không thoát, buồn cũng một ngày, vui cũng một ngày, chi bằng sống vui vẻ thoải mái những ngày còn lại.”

Phương Vô Tửu “Bây giờ muội làm phi tần của Thái tử rất vui sao?”

Tiêu Hề Hề thản nhiên nói “Vui chứ! Mỗi ngày ta đều có cơm ăn, không cần làm gì, thỉnh thoảng còn được xem ca hát biểu diễn, lúc rảnh rỗi còn chơi bài với các phi tần của Thái tử, cuộc sống thần tiên này đi đâu tìm được?!”

Phương Vô Tửu “Đúng vậy, Thái tử có nhiều phi tần như vậy, muội cũng chỉ là một trong rất nhiều phi tần của hắn, muội không giận sao?”

Tiêu Hề Hề “Ta không sao, ngược lại Thái tử còn dễ giận hơn, hắn cảm thấy những người phụ nữ đó có ý đồ xấu với mình, để giữ trong sạch của bản thân mà nhọc lòng không ít.”

Nàng nhịn không được bật cười khi nói đến chuyện này.

Phương Vô Tửu bình tĩnh nói “Trước đây địa vị của hắn không vững, đương nhiên không dám để người khác tiếp cận, sau này thì không chắc, đợi muội thấy hắn sủng hạnh hết người này đến người khác, muội chỉ có thể trốn trong chăn đau lòng buồn bã.”

Tiêu Hề Hề mím môi “Đại sư huynh, huynh có biết bộ dạng bây giờ của huynh giống như kẻ xấu đang ly gián không?”

Phương Vô Tửu “Ta chỉ đang đưa ra giả thiết hợp lý.”

Tiêu Hề Hề “Sao huynh luôn nghĩ xấu về người khác vậy?”

Phương Vô Tửu “Vì phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, như vậy mới không quá bị động.”

Tiêu Hề Hề thở dài.

“Nếu hắn thích người khác, có lẽ ta sẽ hơi thất vọng, nhưng bên cạnh đó sẽ thấy an ủi hơn, dù sao ta cũng không thể ở cạnh hắn lâu dài.”


Phương Vô Tửu thấy xót trong lòng, những lời còn lại nghẹn ở cổ họng không thể nói ra.

Tiêu Hề Hề vỗ vỗ vai hắn, an ủi “Ta đã nghĩ thông rồi, huynh cũng nên nhìn thoáng một chút.”

Lúc Phương Vô Tửu đi để lại một câu.

“Đến lúc đó, ta sẽ đến đón muội về nhà.”

……

Sau khi dẹp yên phản loạn, Hoàng đế mất tích cuối cùng cũng xuất hiện.

Hóa ra ông luôn trốn trong cung Trường Lạc.

Lúc Cam Phúc tìm được mật đạo trong cung Vị Ương, Hoàng đế cũng đã tỉnh lại.

Cam Phúc theo lệnh của Hoàng đế giết hết phản quân đang bất tỉnh trong tẩm điện, cõng Hoàng đế chạy vào mật đạo thoát khỏi cung Vị Ương.

Sau khi ra khỏi hòn non bộ trong ngự hoa viên, lại đi vào một mật đạo khác đến cung Trường Lạc theo chỉ dẫn của Hoàng đế.

Cung Trường Lạc luôn bị phản quân bao vây, cả một con ruồi cũng không thể bay vào, càng đừng nói đến một người sống, cho nên khi tìm kiếm tung tích của Hoàng đế, bọn họ bỏ sót cung Trường Lạc.

Tây Lăng vương có lẽ nằm mơ cũng không ngờ được, Hoàng đế mà mình tìm kiếm khắp hoàng cung cũng không tìm thấy, lại quang minh chính đại nghỉ ngơi trong cung Trường Lạc.

Thái tử dẫn văn võ bá quân đến cung Trường Lạc đón Hoàng đế đưa về cung Vị Ương.

Cung Vị Ương đã được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ thi thể đã chuyển khỏi cung, những người có gia đình sẽ được đưa về nhà chôn cất, còn những người không có gia đình sẽ được chôn cất ở cùng một nơi.

Thoạt nhìn cung Vị Ương dường như đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy vết máu còn đọng ở vài khe hở trên sàn.

Thái tử trình danh sách những người tham gia phản loạn lên Hoàng đế.

Hoàng đế ngồi trên ghế sập, sắc mặt tái nhợt, hai bên tóc mai còn điểm bạc, trông già hơn trước rất nhiều.

Sau khi được thái y chữa trị, mạng của Hoàng đế đã không sao, nhưng độc còn sót lại trong người không thể đào thải ra ngoài, cơ thể bị tổn thương đến tận gốc, dù dùng dược liệu quý hiếm nhất, sức khỏe cũng không còn được như trước.

Thân thể ông quá yếu, dù đang giữa hạ nhưng ông vẫn mặc y phục dày dặn, đắp chăn kín chân, trong phòng còn không có một chậu nước đá.

Các cung nữ thái giám đứng hầu cạnh đó đều nóng đổ mồ hôi ướt đẫm.

Nhưng nhìn Hoàng đế lại không hề thấy nóng.

Ánh mắt ông quét qua từng cái tên, cuối cùng dừng lại ở dòng chữ “U vương Lạc Vân Hiên.”

Ông chăm chú nhìn năm chữ này, hồi lâu sau mới nói.

“U vương đâu?”


Lạc Thanh Hàn cung kính đáp “U vương và Tây Lăng vương trốn khỏi Thịnh Kinh, hiện giờ không biết tung tích.”

Hoàng đế nhắm mắt “Đành vậy, là trẫm nhìn nhầm nó.”

Cam Phúc đứng cạnh ông an ủi.

“Bệ hạ đừng quá đau lòng, thái y nói ngài phải thả lỏng tinh thần mới có thể nhanh chóng bình phục.”

Hoàng đế trả lại danh sách cho Thái tử.

“Lần dẹp loạn này con làm rất tốt, những chuyện còn lại con lo liệu hết đi.”

Lạc Thanh Hàn cầm danh sách, sau đó lấy binh phù từ trong tay áo.

Hắn hai tay dâng binh phù.

“Phụ hoàng, đây là đồ của người, bây giờ vật trả về chủ cũ.”

Lúc Hoàng đế nhìn thấy binh phù, vẻ mặt có hơi cổ quái.

Cam Phúc thấy vậy cũng ngạc nhiên.

Binh phù đại diện cho binh quyền, nếu đã rơi vào tay Thái tử, hẳn là rất khó lấy về, nào ngờ Thái tử trả lại!

Cam Phúc không khỏi nghĩ nhiều.

Thái tử làm vậy, rốt cuộc là giả vờ? Hay còn có ý gì khác?

Lạc Thanh Hàn vẫn duy trì tư thế dâng binh phù.

Hoàng đế liếc nhìn Cam Phúc.

Cam Phúc bước tới, hai tay cầm binh phù nặng trịch.

Lạc Thanh Hàn rời cung Vị Ương, ngồi xe ngựa đến điện Thanh Ca.


Khi xảy ra phản loạn, Thái tử không ở Đông cung, cộng thêm vị trí của Đông cung khá xa nên phần lớn phản quân không đến đây, số ít phản quân vào Đông cung đều bị Ngọc Lân vệ giết sạch.

Thế nên toàn bộ Đông cung không thiệt hại gì.

Mọi thứ trong điện Thanh Ca đều được bảo quản tốt.

Lúc nhóm người Bảo Cầm thấy Tiêu trắc phi bình an vô sự trở về, tảng đá treo trong lòng bọn họ đã đặt xuống, tất cả đều rất vui mừng.

Khi Thái tử đến điện Thanh Ca, Bảo Cầm đang làm đồ ngon cho Tiêu trắc phi.

Mùi thơm bay khắp phòng.

Tiêu Hề Hề thấy Thái tử đến, nhanh chóng gọi hắn đến ăn cùng.

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh nàng, cung nữ lập tức mang cho hắn một bộ bát đũa sạch sẽ.

Hai ngày nay, Lạc Thanh Hàn bận giải quyết tốt hậu quả, chưa được ăn một bữa tử tế nào, nhìn Tiêu Hề Hề ăn uống vui vẻ, hắn cũng không khỏi ăn thêm một ít.

Lạc Thanh Hàn nói “Vừa nãy ta đã trả binh phù cho phụ hoàng rồi.”

Tiêu Hề Hề ngừng ăn, kinh ngạc hỏi “Sao lại trả cho ông ấy? Đồ tốt như vậy người nên giữ lại cho mình chứ.”

Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói “Đó là binh phù giả, giữ lại cũng vô dụng, ngược lại sẽ mang đến tai họa.”

Tiêu Hề Hề giật mình làm rơi đũa.

“Đồ … đồ giả?!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi