QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Tiểu cô nương lại bắt đầu nháo.

Văn Cảnh cười nhạo một tiếng.

Hắn tùy ý vứt giày lên mặt đất, đưa tay gom vạt áo của mình lại, lười biếng ngồi trên giường hướng mắt nhìn tiểu cô nương, nếu hỏi so với lúc trước có điểm gì khác nhau, thì chính là thiếu cái đuôi to luôn phe phẩy phía sau.

Đôi mắt hắn hơi híp lại, ánh mắt luân chuyển theo từng động tác của Sở Từ.

Mắt thấy Sở Từ khoa tay múa chân tìm được một kiện quần áo màu lam nhạt, trong tay cầm lấy y phục  chớp chớp con mắt, không biết nghĩ tới cái gì liền quay đầu nhìn qua, lập tức đối diện với con người của Văn Cảnh.

"Làm sao vậy?" Văn Cảnh hơi nhíu mày, đưa mắt đánh giá quần áo trong tay Sở Từ, "Nếu không thích thì ta mang ngươi đi mua cái mới."

Một bộ dáng đại gia tiêu tiền như nước.

Nhưng chủ yếu không phải vấn đề này.

Sở Từ xoa cằm, hạ giọng nói, "Ngươi quay sang chỗ khác."

Văn Cảnh suy nghĩ, mày kiếm nhíu chặt nói, "Không cần."

Người xấu.

Khóe môi Sở Từ hơi giật giật, bước nhanh đến mép giường, trừng mắt nhìn hắn, gằn từng chữ một, "Lão! Lưu! Manh!"

Lão lưu manh??

Đáy mắt Văn Cảnh tối sầm lại, nhìn tiểu cô nương trước  mắt không biết trời cao đất rộng nhe răng tạc mao khiêu khích hắn.

Giơ tay giữ chặt tiểu cô nương vào lòng ngực mình, sau đó cả bàn tay đáp xuống khuôn mặt nhỏ của nàng, hung hăng nhéo.

"Tê ——" Sở Từ hít ngược một ngụm khí lạnh, trừng mắt to nhìn hắn, cuối cùng cả hai nháo thành một đoàn, tiểu cô nương suy nghĩ muốn thoát khỏi lòng ngực Văn Cảnh.

Bất quá đâu có đơn giản như vậy, mới vừa định rời khỏi lồng ngực Văn Cảnh thì đã nhanh chóng bị hắn xách cổ áo túm lại.

Tiểu cô nương mềm mại ghé vào ngực hắn, quần áo trên người vì đùa giỡn mà có phần hỗn độn, khuôn mặt nhỏ thoại nhìn trắng nõn kiều khí, đôi mắt to tròn mang theo một tầng hơi nước.

Nhìn bộ dáng vô tội của tiểu cô nương, trong lòng Văn Cảnh theo bản năng nổi lên dự cảm không lành, quả nhiên ngay sau đó liền thấy Sở Từ túm lấy y phục, đôi mắt thủy nhuận nhìn chằm chằm hắn, khóe môi hơi cong lên lộ ra lúm đồng tiền, "Văn Cảnh, ta muốn ôm tiểu mao đoàn, được không?"

Chính là yêu thích nguyên hình của hắn đến không buông tay.

".... Không được."

Tiểu cô nương chớp mắt, hai bàn tay trắng nõn chụm vào nhau, "Được không?"

Lại bắt đầu làm nũng.

Cuối cùng, tiểu mao đoàn lông xù bị Sở Từ ôm chặt vào trong lòng ngực, thở dài tùy ý cho tiểu cô nương bóp nắn.

Quả thực chính là bị ôm gắt gao.

Văn Cảnh thở dài suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, hắn còn chưa kịp phản ứng lại đây đang xảy ra sự tình gì, chung quanh lập tức đen thui, lăn hai cái, sau đó mới nhận ra mình bị bọc trong quần áo.

Tiểu cô nương bên ngoài thuần lương, trên thực tế là tâm nhãn tặc hư.

Văn Cảnh tiểu thân mình lăn ra khỏi đống quần áo, đầu nhỏ thò ra nhìn, thấy tiểu cô nương đã đem áo ngoài mặc vào đang ở khâu nút thắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi