QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Tiểu cô nương giống như cảm nhận được Văn Cảnh đang nhìn mình chăm chú, vẻ mặt nàng vô tội chớp chớp con ngươi, đem đai lưng kéo lên, lúc này mới quay ra cười một cái.

Lúm đồng tiền thật sau, tựa như mật đường, đáng yêu đến không chịu được.

Nhưng cho đáng yêu đến mấy cũng không che dấu được việc, nàng là ——

Tiểu hỗn đản.

Văn Cảnh biến lại về hình dáng nhân loại, đem quần áo của mình sửa sang lại, lúc này mới kéo tiểu cô nương chơi xấu lại.

Nhéo cặp má phúng phính của nàng, dùng linh lực để kiểm tra thân thể của Sở Từ, xem vừa rồi nàng có bị thương ở đâu không.

Nói thế nào thì nói, cái tên kia cũng là phong chủ.

Bất quá kiểm tra đi kiểm tra lại đều không phát hiện có tổn thương gì. Văn Cảnh còn phát hiện được, tuy rằng tiểu cô nương tu vi không cao, nhưng linh lực trong cơ thể hồn hậu, khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chính là cái tu vi này...

Văn Cảnh khẽ nhíu mày, là do Tam Linh Căn hạn chế nên chậm chạp không thể đột phá sao?

Loại hạn chế này đúng thật là...

Hắn hơi nhấp môi, đáy mắt hiện ra tia thô bạo nhưng nhanh chóng biến mắt.

Ngay sau đó liền thấy tiểu cô nương ở bên cạnh nhìn mình không thay đổi.

Văn Cảnh sửng sốt, tay buông ra, Sở Từ thuận thế mà tiến tới, khuôn mặt nhỏ lập tức đối diện với hắn, lấy khoảng cách cực gần ngắm nhìn hắn, mang theo loại tư thái bất mãn đè hắn dưới thân.

Văn Cảnh có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của tiểu cô nương, cùng giống như nàng, ưu tư mềm mại.

Nhìn được nửa ngày, Sở Từ mới ngẩng mặt lên, nghiêng đầu nhìn hắn, không biết tiểu cô nương một bụng đầy ý xấu lại suy nghĩ cái gì.

"Làm sao vậy?" Văn Cảnh nhướng mày, khóe môi hơi cong lên nhìn tiểu cô nương, thanh âm hơi khàn khàn, "Thích sao?"

Sở Từ suy nghĩ, giơ tay đặt lên khuôn mặt hắn, nghiêm túc nói, "Đẹp, ta thích cái nhan sắc này."

[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +2, hiện tại 72.]

Văn Cảnh khép hờ đôi mắt, cứ như vậy nhìn tiểu cô nương.

Sở Từ chuyên chú nghiêm túc nhìn Văn Cảnh, đáy mắt đều là hình ảnh của hắn.

Cái thái độ này, làm người muốn phạm tội.

Rõ ràng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng nhất cử nhất động lại giống như đang khống chế toàn bộ nỗi lòng của hắn, chính là một chút e thẹn ngại ngùng, có thể coi như là hiện tại mà có ý nghĩ gì liền tính là quá sớm.

Bất quá, hắn cũng không còn trẻ nữa, tuổi ở thế gian này còn lớn hơn cả tuổi mẫu thân nàng.

Văn Cảnh nhìn khuôn mặt trắng nõn của Sở Từ, trầm tư suy nghĩ.

Bên dưới là giường của tiểu cô nương, nàng hiện tại còn nằm trên người mình, xung quanh đều là hơi thở điểm mỹ, bên trong không khí này nếu không miên man suy nghĩ quả thực có chút khó khăn.

Văn Cảnh không khỏi chậm rãi thả lỏng cơ thể, híp lại con ngươi đỡ lấy eo của tiểu cô nương, sau đó liền thấy Sở Từ chớp chớp mắt, thừa cơ hắn nhất thời không phòng bị mở miệng hỏi.

"Đúng rồi, tôn giả, ngươi không định tính toán giải thích cho ta một chút hay sao?"

Thân mình Văn Cảnh cứng đờ, nhướng mày nhìn tiểu cô nương, cuối cùng cười khẽ, từ nãy đến giờ nguyên lai là muốn biết chuyện này sao?

Cũng không ngờ rằng Sở Từ lại cố tình làm cho hắn thả lỏng để rồi đào hố cho hắn nhảy.

Còn cố ý chớp mắt, một bộ dáng vô tội như muốn ám thị, ngươi mau nói đi a.

Vô tội cái gì mà vô tội, rõ ràng chính là tiểu phôi đản.

Văn Cảnh không nhịn được đưa tay nhéo má Sở Từ, nhìn nàng hơi nghiêng đầu trốn tránh, một bộ dáng như muốn cắn người, hắn mới rút tay về cười, "Ngươi là mèo sao? Không vừa ý liền cắn người?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi