QUÝ THƯƠNG


Doãn Hạo và Từ Bân trở lại văn phòng đội điều tra, thấy Sài Lộ hí hửng xòe ra sao kê tài khoản ngân hàng của nạn nhân Vương Cảnh Bình.
Sài Lộ nói: “Xem chỗ bôi đỏ đi.”
Theo lịch sử giao dịch này thì bắt đầu từ tháng năm nạn nhân thường rút tiền mặt từ tài khoản.

Số tiền rút mỗi lần không nhiều, chỉ khoảng ba, bốn nghìn tệ và nằm xen kẽ giữa những lần quẹt thẻ tiêu dùng nên thoạt trông không hề đáng chú ý.

Tuy nhiên tổng kết lại trong hai tháng anh ta đã rút hơn năm mươi nghìn tệ.
Từ Bân khen: “Tiểu Lộ càng ngày càng cẩn thận đấy.”
Tiểu Đắng ngồi cạnh liếc xéo bảo: “Bao giờ anh Từ cũng khen em nhở?”
Doãn Hạo nói: “Cậu sàng lọc thông tin độc giả của Quý Thương có kết quả gì chưa?”
Tiểu Đắng nín lặng quay đi rồi tự giác vả miệng mình một cái.
Tiểu Lộ lại cười tươi như hoa, trịnh trọng xòe ra một tập tài liệu nữa: “Còn đây nữa nè.”
Đây là lịch sử giao dịch Alipay trong một năm trở lại đây.

Theo những dòng Sài Lộ đánh dấu thì tháng nào nạn nhân Vương Cảnh Bình cũng chuyển sáu trăm tệ cho một tài khoản tên Cam Lạc Lạc.
Cái kiểu của Sài Lộ luôn là vui trước khổ sau, nên chưa đợi Từ Bân khen mình lần nữa cô đã nghiêm mặt nói: “Nhưng mà bill chuyển phát nhanh anh Từ đưa thì tôi không kiểm tra được.

Địa chỉ và thông tin người gửi là giả hết ạ.”
Các thành viên trung đội bắt đầu chia thành từng nhóm để chia sẻ, tổng hợp kết quả điều tra sàng lọc của mỗi người.

Tào Vệ Vệ lại cầm bình giữ nhiệt màu hồng hăng hái đi vào phòng, Từ Bân lại chuẩn bị báo cáo tiến độ điều tra.
“Manh mối Trần Thiến Di cung cấp rất quan trọng, chi tiết này rất có thể sẽ cho chúng ta biết nguồn gốc vết thương trên mặt người chết và nhiều thông tin có ích nữa.”
Sài Lộ nói: “Con trai tuổi dậy thì dễ bị kích động, thích đánh nhau, ghét thầy giáo nói nhiều hay quản thúc mình nên cắt lưỡi thầy.

Chưa kể học sinh cũng thích lên mạng đọc tiểu thuyết nữa.

Đúng là khớp hầu hết các đặc điểm nhỉ.”
Doãn Hạo lắc đầu: “Còn quá sớm để kết luận, hung thủ hành động rất thận trọng, quá trình gây án thể hiện rõ là có mưu đồ từ trước.

Trẻ vị thành niên khó mà suy nghĩ chu đáo được như vậy.

Huống hồ hai nhát đâm, một nhát cắt lưỡi không cho thấy tính chất bạo lực của hành vi trả thù.”
“Các anh chị muốn suy luận bay bổng thế nào thì tùy, nhưng tôi yêu cầu mọi kết luận đều phải dựa trên bằng chứng xác thực.” Tào Vệ Vệ nói rồi nhìn cả Từ Bân và Doãn Hạo: “Còn vấn đề gì liên quan đến Trần Thiến Di không?”

Từ Bân nhìn sang Doãn Hạo, Doãn Hạo nói: “Tôi luôn cảm thấy cô ta còn giấu chuyện gì đó.

Ngoài ra cô ta khai đêm xảy ra vụ án cô ta gọi cho nạn nhân liên tục là để hỏi về một lỗi sai trong đề thi cuối kỳ, lý do này tôi thấy khá gượng ép.”
Tào Vệ Vệ không nhận xét gì nhưng chị lại yêu cầu Sài Lộ rà soát lại bằng chứng ngoại phạm của Trần Thiến Di.
Trường trung học Thần Tinh đã chấm thi xong, sáng ngày mùng năm tháng bảy học sinh được nhận thông báo thành tích cuối kỳ.

Tào Vệ Vệ chấp nhận kế hoạch Doãn Hạo đưa ra, trước mắt họ phong tỏa tin tức về vụ án rồi bố trí cảnh sát viên thẩm vấn từng học sinh bằng cách yêu cầu học sinh ở lại trò chuyện riêng với giáo viên sau khi lĩnh phiếu điểm.
Tào Vệ Vệ là người tạm thời tiếp quản trung đội một, mỗi lần đến chị chỉ cho chỉ thị tổng quát, nghe báo cáo tiến độ điều tra, nói chung là chịu trách nhiệm giám sát.

Các hạng mục cụ thể chị giao cả cho Từ Bân và Doãn Hạo thực hiện.
Từ Bân đã tham gia nhiều vụ án, anh ta hiểu rõ quy trình, tính cách chín chắn, Doãn Hạo thì dù tuổi còn trẻ nhưng rất kín đáo, khả năng quan sát nhạy bén, kiến thức chuyên môn phong phú.

Tào Vệ Vệ cho rằng hai người này có thể phối hợp rất ăn ý.
Tào Vệ Vệ chuẩn bị rời đi thì cảnh sát Lý Viễn vội vã bước vào phòng họp, anh ta nhìn Doãn Hạo trước tiên, Doãn Hạo hiểu ý gọi ngay Tào Vệ Vệ lại.
Lý Viễn nói: “Có kết quả giám định hoa hướng dương rồi.

Bông hoa thu được ở Nhàn Tiêu có thông số sinh học trùng khớp với hoa tìm thấy trong cơ thể Vương Cảnh Bình.”
Tất cả mọi người nín thở, nhìn anh ta chằm chằm.
Lý Viễn nói tiếp: “Tuy nhiên máu trên bông hoa thu được tối qua không phải máu người.

Ngoài ra đã lấy được mọi dấu vân tay có thể từ gói bưu phẩm, có hơn mười vân tay.”
Tào Vệ Vệ đã ra đến cửa lại quay bước lại: “Đã loại hoàn toàn Quý Thương ra khỏi diện tình nghi vậy mà lại có bông hoa này… Tiểu Đắng phải sàng lọc độc giả nhanh hơn đi.”
Hiếm lắm mới thấy Tiểu Đắng không cười cợt, cậu chàng nghiêm túc gật đầu.
Doãn Hạo thì không nói gì nhưng từ khi Lý Viễn báo cáo kết quả giám định thái độ anh có vẻ đăm chiêu.
“Có gì muốn nói à?” Tào Vệ Vệ vỗ vai Doãn Hạo.
Doãn Hạo đưa mắt sang Từ Bân, Từ Bân hơi gật đầu.
Doãn Hạo nói: “Tối qua sau khi lấy được vật chứng chúng tôi gặp một sự cố nhỏ.

Quý Thương bị xe máy quệt ngã.

Anh Từ về cục cảnh sát yêu cầu trích xuất camera giám sát ở khu vực đó mới biết camera đang trục trặc.

Sau đó hai chúng tôi đều cảm thấy không ổn nên đã xem cả camera trong bãi đỗ xe của Quý Thương và lấy được một đoạn video ngắn.


Chiếc xe máy không có biển kiểm soát, người lái xe đội mũ bảo hiểm.

Tôi nhớ rõ tình hình khi chiếc xe đó xuất hiện từ xa, khi đó đoạn đường sáng sủa, không có xe nào khác nhưng chiếc xe đó lại lao thẳng đến như coi Quý Thương là mục tiêu.

Nếu không phải anh ta đột ngột lùi lại thì chắc chắn không chỉ bị trật khớp cánh tay đâu.”
Tào Vệ Vệ hỏi: “Như vậy là sao? Hai cậu nghi ngờ vụ tai nạn có liên quan đến cái chết của Vương Cảnh Bình à?”
Doãn Hạo không trả lời thẳng câu hỏi: “Hoa hướng dương, địa điểm Vương Cảnh Bình bị hại, cộng thêm vụ tai nạn bất thường này, tất cả đều quá trùng hợp.

Nhưng Quý Thương có chứng cứ ngoại phạm, hình ảnh camera giám sát và các lời chứng đều hoàn hảo, vậy thì chỉ còn một cách giải thích.”
Doãn Hạo ngừng lại như đang cân nhắc rồi không nói thêm nữa.

Từ Bân tiếp lời anh: “Có các khả năng, hoặc là hung thủ có tình cảm đặc biệt với Quý Thương, hoặc là vì những nguyên nhân mà chúng ta chưa biết, có thể Quý Thương sẽ thành mục tiêu kế tiếp của hắn.”
Sài Lộ kinh ngạc thốt lên: “Ý anh là Tiểu Cửu biết gì đó nên có thể sẽ bị giết để bịt đầu mối á? Nếu biết gì sao Tiểu Cửu không khai với cảnh sát? Thế này là nguy hiểm đến tính mạng rồi.”
Doãn Hạo nói: “Chỉ sợ chính Quý Thương cũng chưa hiểu gì cả.”
Ngón tay Tào Vệ Vệ đang gõ gõ bàn theo thói quen chợt ngừng lại, chị nhướn mày nói: “Nếu đã vậy Doãn Hạo phụ trách chuyện này đi, cậu nhắn với Quý Thương tốt nhất thời gian tới anh ta không nên ra ngoài.”
Doãn Hạo nói: “Thưa đội trưởng Tào, Nhàn Tiêu là nhà khách nên dù Quý Thương không ra ngoài hàng ngày vẫn có người lạ đến chỗ anh ta.

Không thể bắt anh ta đóng cửa không kinh doanh được.”
Tiểu Đắng gật đầu đồng tình, cậu chàng có vẻ lo lắng một cách thành thật: “Đúng đấy ạ, Quý Thương viết văn ế ẩm lắm, không kiếm được mấy đâu.

Thu nhập chính của anh ta chắc là nhờ kinh doanh thôi.”
Tào Vệ Vệ cười nói: “Hai anh em hợp nhau gớm.

Thế này đi, ban ngày Tiểu Đắng đến giám sát Nhàn Tiêu, ở đó cậu vẫn có thể rà soát dữ liệu camera và độc giả, nếu cần hỗ trợ thì gọi Sài Lộ.

Buổi tối thì…”
Tào Vệ Vệ nhìn quanh: “Doãn Hạo thay ca nhé.”
Doãn Hạo vốn định phản đối nhưng nghĩ lại Tào Vệ Vệ phân công như vậy cũng có lý.

Xét từ mọi góc độ chắc chắn hung thủ có biết Quý Thương, khả năng hắn tìm đến Quý Thương lần nữa là rất cao.

Chỉ là không biết vì sao anh cứ có cảm giác muốn thoái thác nhiệm vụ đến Nhàn Tiêu “bảo vệ” Quý Thương.

Mà truy đến tận cùng chính anh cũng không nói được lý do là gì.
“Được rồi, cứ thế đi.

Gọi trước hỏi ý kiến anh ta đã nhé.” Tào Vệ Vệ cười nói: “Cũng sắp hết giờ rồi, Doãn Hạo chuẩn bị đến Nhàn Tiêu tăng ca đi.”
“Còn nữa, Sài Lộ tổng hợp thông tin chi tiết về Quý Thương cho tôi.” Tào Vệ Vệ nói xong thì hiên ngang rời khỏi phòng.
Đợi sếp đi khuất Sài Lộ mới quay sang trêu Doãn Hạo: “Trai đẹp của ngành ơi, cậu mà đi thì nguy hiểm lắm, hay là đổi ca cho tôi đi, tôi làm cho.”
Doãn Hạo như không để ý đến câu nói của Sài Lộ, anh vừa dọn lại hồ sơ vụ án vừa trầm ngâm suy tư.
Tiểu Đắng lên tiếng: “Tôi cũng đi này bà, sao bà không lo tôi bị nguy hiểm hả?”
“Nhan sắc cỡ chú em thì an toàn lắm.”
Bấy giờ Tiểu Đắng mới ngộ ra “gặp nguy hiểm” của Sài Lộ là ý gì.

Cậu ta cười chỉ chỉ Sài Lộ: “Bà đừng có lo hão, trai thẳng thứ xịn như Doãn Hạo mà bẻ thì chỉ có gãy thôi, không cong được đâu ạ.

Với lại để bà đi có khi chính ông chủ Nhàn Tiêu mới gặp nguy hiểm ấy.”
“Thôi thôi thôi thôi, dứt khoát là không được.” Tiểu Đắng gật gù đắc ý.
7 giờ tối, đối tượng được cảnh sát bảo vệ – Quý Thương mới ra khỏi phòng làm việc.

Ra sân thượng tưới cây anh thấy chiếc xe jeep màu đen quen mắt đậu bên ngoài tường bao Nhàn Tiêu, trong ánh chiều tà.
Bấy giờ Quý Thương mới nhớ cảnh sát đã gọi điện trao đổi với mình rằng từ hôm nay họ sẽ cử người thay phiên đến trực ở Nhàn Tiêu.
Phía cảnh sát giữ bí mật tình tiết vụ án nên Quý Thương không biết được gì nhiều, nhưng nghĩ đến bông hoa hướng dương và vụ quẹt xe bất ngờ tối qua anh quyết định không từ chối họ.
Tưới cây xong Quý Thương đi loanh quanh trong phòng một chút rồi xuống lầu.
“Chắc cậu biết giáo sư Hồ Vĩnh Dư chứ.

Giáo sư Hồ thì quá nổi tiếng trong ngành rồi, nhất là về bộ môn trinh sát cảnh sát với tâm lý tội phạm thầy phải đứng nhất nước ta.

Bốn năm trước chúng ta hợp tác với lực lượng thủ đô để phá vụ án sát hại cả một gia đình, lúc ấy giáo sư Hồ làm cố vấn cho cảnh sát có dẫn theo một nghiên cứu sinh.

Giáo sư Hồ đánh giá cao sinh viên đó lắm, thầy ấy nói cậu ta là thiên tài, trò giỏi hơn thầy.

Chị từng gặp mặt cả giáo sư Hồ và cậu sinh viên của thầy ấy nên nhìn ảnh chị nhận ra ngay.

Chị đã bảo Sài Lộ gửi một bản lý lịch của Quý Thương cho cậu rồi đó…”
Doãn Hạo không để ý Tào Vệ Vệ cúp máy lúc nào.

Từ khi biết Quý Thương cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học Công An Nhân Dân cảm giác như từng quen biết thoáng qua trong óc anh càng trở nên rõ rệt.


Nhưng dù linh cảm mãnh liệt đến đâu trí nhớ của anh vẫn mù mờ như sương.
Doãn Hạo đang chăm chú xem e-mail thì có tiếng gõ cửa sổ xe.
Quý Thương đứng bên ngoài, xe này cách âm rất tốt nên Doãn Hạo phải hạ cửa sổ xuống mới nghe được anh nói gì.
“Dừng xe, đóng kín cửa sổ, bật điều hòa.

Hay lắm cảnh sát Doãn ạ!”
Doãn Hạo nói: “Thì tôi đã định xuống mà.”
Quý Thương cười hỏi: “Đã định à? Tưởng anh đến bảo vệ tôi cơ mà? Ngồi lì trong xe để đối tượng ngoài tầm mắt anh thì bảo vệ nỗi gì?”
Doãn Hạo không giải thích cũng chẳng phản bác, tay anh tắt máy, mắt nhìn Quý Thương.

Quý Thương cứ tưởng vừa rồi mình nói năng suồng sã quá, không ngờ người này cứ nhìn chằm chằm từ đầu đến chân anh, thậm chí cái răng nanh nho nhỏ lộ ra khi anh mở miệng nói cũng không thoát được cặp mắt Doãn Hạo.
Quý Thương này… chắc chắn là mình từng gặp rồi.

Nhưng gặp ở đâu mới được?
“Tôi dặn Tiểu Nê Ba rồi, em ấy sẽ không nói với ai đâu.

Ở đây không ai biết anh là cảnh sát, nếu có người hỏi anh cứ bảo anh là bạn tôi.

Anh và cậu cảnh sát kia có thể ở tầng bốn nhé, phòng ngủ trên đó có nhà tắm riêng, các anh cứ sinh hoạt bình thường, nếu cần ra ngoài tôi sẽ báo cho các anh.”
Doãn Hạo tuy vẫn đang vắt óc hồi tưởng nhưng cũng nghe lọt tai đầy đủ những gì Quý Thương nói, anh đáp: “Cho một chỗ trong phòng khách là được rồi.”
Quý Thương nhìn anh, mỉm cười: “Tùy anh.”
Hai người đi vào thang máy.
Di động của Doãn Hạo đổ chuông một tiếng, anh cúi xuống thấy Sài Lộ gửi mail, đột nhiên anh hỏi: “Tôi nên xưng hô với anh thế nào nhỉ? Anh Quý? Quý Thương? Tiểu Cửu? Hay là đàn anh?”
Quý Thương quay sang nhìn Doãn Hạo, dù những lời vừa nghe hàm chứa rất nhiều thông tin nhưng anh chẳng có vẻ ngạc nhiên cho lắm.
Thang máy lên tầng bốn, Quý Thương bước ra trước.
Ánh sáng từ một bên hành lang chập chờn trên má Quý Thương, hình ảnh này quen thuộc quá, quen đến mức Doãn Hạo chợt thấy cồn cào.

Anh bắt đầu ngờ vực chính trí nhớ của mình.
Quý Thương ngoảnh lại, hơi nhíu mày hỏi: “Cậu nhớ ra rồi à?”
Xem ra đúng là họ từng gặp nhau, và Quý Thương vẫn nhớ.
Doãn Hạo hỏi dò: “Mình từng gặp nhau trong trường à?”
Quý Thương phì cười: “Cậu đâu có nhớ ra.”
“Thì anh nói cho tôi nhớ đi.”
“Thanh niên thì tự động não.” nụ cười của Quý Thương nhạt dần, dường như anh thấy khó chọn lựa những lời sắp nói.
Cuối cùng anh lại trở về với cái vẻ buông tuồng mọi khi, “Thôi không nhớ ra cũng được.

Cũng chẳng phải ký ức tốt đẹp gì.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi