QỦY VƯƠNG GIA ĐÍCH TUYỆT THẾ ĐỘC PHI

CHƯƠNG 76: MUỐN ĐỊNH TỘI, KHI DỄ LƯU LY CỦA TA?
Editor: Luna Huang
Vũ Thế Nhiên vốn là thần sắc đạm nhiên, nhiên hắn còn chưa nhìn nội dung trong thơ mà chỉ thấy sáu chữ mực tự trên phong thư, lạnh nhạt lạnh nhạt phút chốc run lên, chỉ là để hắn kinh ngạc không phải là sáu chữ “Lưu Ly biểu muội thân khải”, mà là sáu chữ này cùng đủ để lấy giả đánh tráo, nếu không có hắn chân thật không có viết qua sáu chữ này, chỉ sợ đó là đến chính hắn đều cho rằng mấy chữ này xuất từ tay hắn!
Nhưng, điều này sao có thể?
Hạ Hầu Lạc đối chữ của Vũ Thế Nhiên cũng quen thuộc, khi nàng nhìn thấy sáu chữ trên phong thư biểu hiện sâu đậm sâu đậm, không kịp chờ đợi từ trong tay Bạch Lưu Ly đoạt lấy phong thư, vội vội vàng vàng mở, thái độ khẩn trương cấp thiết này như là thư này cất giấu người yêu của nàng vậy, mà khi nàng chăm chú mở giấy Tuyên Thành từng chữ từng câu nội dung trong thư độc xong, đồng mâu trợn tròn, hai tay run dữ dội hơn.
“Điều đó không có khả năng! Không thể nào là thư Vũ lang viết đưa cho ngươi! Nhất định là ngươi ngụy tạo! Vũ lang làm sao có thể viết thư cho loại ác nữ xấu xí như ngươi?” Hạ Hầu Lạc tâm tình kích động rống to hơn với Bạch Lưu Ly, phút chốc túm nhăm thư trong lòng bàn tay, sau đó vừa nhìn về phía Vũ Thế Nhiên, nhíu mi tâm hỏi, “Vũ lang ngươi không có viết thư cho nàng đúng hay không? Đây nhất định là nàng ngụy tạo đúng hay không?”
Dù cho chữ trong thư này cùng chữ của Vũ lang giống nhau như đúc, nàng cũng sẽ không tin tưởng đây là thư Vũ lang viết cho Bạch Lưu Ly! Buổi tối hôm qua Vũ lang rõ ràng còn cùng nàng phiên vân phúc vũ ôm nàng ở bên gối của nàng nói trong lòng hắn yêu chỉ có một mình nàng, cho tới nay đều là Bạch Lưu Ly quấn quít lấy hắn không tha mà thôi, vì nàng, hắn sẽ không cùng Bạch Lưu Ly gặp mặt, Vũ lang không có khả năng gạt nàng! Đêm qua hắn nói mỗi một câu nói đều nghiêm túc như vậy, sẽ không gạt nàng, gạt chỉ có Bạch Lưu Ly! Bạch Lưu Ly trộm ngọc châu của nàng hủy dung mạo của nàng! Chuyện cho tới bây giờ còn muốn cùng nàng đoạt Vũ lang!
“Phu nhân, vi phu đã thú ngươi, tuyệt không cũng những nữ nhân khác dính dáng không rõ, phu nhân tin tưởng vi phu không?” Vũ Thế Nhiên nhẹ nhàng cầm tay của Hạ Hầu Lạc, cùng lúc đó chậm rãi lấy thư bị nàng vò nát trong lòng bàn tay, nhãn thần băng hàn, Bạch Lưu Ly dĩ nhiên tìm được cao thủ như thế viết được chữ hệt như chữ xuất từ tay hắn, lấy một bộ đầu óc ngu xuẩn phải nghĩ không ra biện pháp vu oan phản như vậy, tất nhiên là có người ở hai bên trái phải giáo nàng, mà người này ——
(Luna: có khi nào tội này chụp lên đầu Tựu ca không ta?)
Nhưng mà coi như Vũ Thế Nhiên khó khăn lắm lấy được thư nhăn nhúm trong lòng bàn tay của Hạ Hầu Lạc ra, một cái bóng từ trước mắt hắn nhanh chóng hiện lên, động tác cực nhanh để hắn phản ứng kịp thì đã không thấy thư trong tay nữa, ngước mắt chỉ thấy trong tay Bạch Lưu Ly cạn tiếu ngâm ngâm cầm lấy một núm giấy, sắc mặt không khỏi đổi đổi, nhãn thần âm trầm, Bạch Lưu Ly khi nào có thân thủ nhanh như vậy?
Vũ Thế Nhiên vốn muốn đoạt lại thư, thế nhưng hắn biết lúc này nếu xuất thủ liền giấu đầu lòi đuôi, hắn chưa viết qua thứ đó, còn không đáng hắn làm như thế, vì vậy nhãn thần âm trầm đảo qua cỗ kiệu của Bách Lý Vân Tựu, sau đó nhìn Bạch Lưu Ly bất đắc dĩ tiếc hận nói: “Biểu muội ngươi đây hà tất, ta đã cùng Lạc nhi thành hôn, cũng sẽ không cùng ngươi có bất kỳ quan hệ gì, dù cho ngươi muốn hại Lạc nhi, cũng không cần thiết giả tạo một phong thư như vậy, hơn nữa ngươi cũng cùng Vân vương gia đính hôn, vì sao còn phải làm như vậy?”
Vũ Thế Nhiên a Vũ Thế Nhiên, thực sự là đem ba chữ không biết xấu hổ thuyết minh đến vô cùng nhuần nhuyễn, thật thật cũng nói trắng thành đen, nàng cứ như vậy làm nữ nhân ngu xuẩn thắt cổ chết trên một thân cây? Nàng còn không phải Bạch Lưu Ly chân chính của thế giới này, coi như là, nàng cũng trước khi chết đoán được chân tướng của chuyện, vậy cổ oán hận không thể khí nồng nặc hận không thể uống kỳ huyết tẩm kỳ da, như thế nào vẫn thích một nam nhân hung ác không bằng heo chó như vậy, chân chính ngu xuẩn, chỉ có một mình Hạ Hầu Lạc, chuyện cho tới bây giờ còn tin tưởng dỗ ngon dỗ ngọt của Vũ Thế Nhiên.
“Đó chính là nói phò mã gia cùng công chúa đều một mực chắc chắn một phong thư này cũng không phải là xuất từ tay phò mã gia? Quân tử thản đãng đãng, như vậy, phò mã gia cùng công chúa vì sao phải vội vã thu thư trong ở lòng bàn tay mà không phải để quý phi nương nương xem, để Vương gia cũng xem?” Ninh mi mắt lạnh lẽo của Mẫn quý phi, Bạch Lưu Ly chút nào vì Vũ Thế Nhiên nói ra mà cảm thấy nan kham, trái lại chậm rãi mở thư nhăn nhúm trong tay ra thản nhiên cười, “Trừ phi phò mã gia trong lòng có quỷ, không dám cho người bên ngoài xem thư.”
“Bạch Lưu Ly, bổn cung tin tưởng thái độ làm người của trạng nguyên lang, chớ nói lúc trước hắn chưa thú Lạc nhi liền lại không thể truyền thư cho ngươi, huống chi là hắn cùng với Lạc nhi thành hôn rppò? Lưu Ly dù cho từ nhỏ sẽ không có cha nương ở bên giáo dưỡng, nhưng Bạch gia là quý tộc thế gia, nghĩ đến Lưu Ly không phải không biết cái gì gọi là ‘Liêm sỉ’.” Mẫn quý phi tựa hồ đối với tựa hồ đối với căn cứ chính xác Bạch Lưu Ly xuất ra hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, như trước đem đầu mâu chỉ vào Bạch Lưu Ly, “Toàn bộ người của Tố thành đều biết trong lòng ngươi đối với trạng nguyên lang nhớ mãi không quên, ghen ghét Lạc nhi gả cho trạng nguyên lang, đây là chứng cứ tốt nhất, còn cần gì chứng cứ khác?”
” Lưu Ly nói trong lòng Lưu Ly đã không có phò mã gia, không người tin, Lưu Ly hiện tại lấy ra chứng cứ, như trước không người tin, đến tột cùng chân tướng trong miệng các ngươi, hay là đang lửa trong mắt?” Bạch Lưu Ly bất úy bất kinh đón ánh mắt bén nhọn của Mẫn quý phi, Mẫn quý phi muốn diệt trừ nàng, rất muốn, tựa hồ so với Vũ Thế Nhiên còn muốn hơn, tựa hồ không chỉ là bởi vì quan hệ của Hạ Hầu Lạc, vậy còn là vì cái gì?
“Làm càn! Ngươi là trách cứ bổn cung hắc bạch chẳng phân biệt được sao?” Trong ánh mắt sắc bén Mẫn quý phi nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly sinh ra một oán độc, gương mặt này, nàng hận lâu như vậy lâu như vậy, nếu không có như vậy, nàng sẽ không đồng ý Lạc nhi hủy nàng, nàng cho rằng dù cho nàng sống lại cũng cũng bất quá hé ra tàn nhan, ai biết gương mặt này của nàng dĩ nhiên hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ở trước mắt nàng, đáng chết, đáng chết!
Bạch Lưu Ly không hãi sợ phản tiếu, “Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào quý phi nương nương bây giờ không phải là vì hộ độc mà xem như chưa thấy chân tướng sao?”

Dù cho Mẫn quý phi giỏi về ẩn dấu tư tự, nhiên Bạch Lưu Ly vẫn là nhanh chóng bắt được oán độc trong con ngươi nàng lóe lên rồi biến mất, mà ánh mắt như thế, trong trí nhớ của nàng tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện, vậy đến tột cùng là nguyên nhân gì, sẽ làm Mẫn quý phi lấy ánh mắt như thế nhìn nàng?
” Người đến bắt Bạch Lưu Ly điêu nữ này, độc hại công chúa, vu hãm Phò mã, miệt thị quý phi, mỗi một điều đều đủ để đánh nàng vào lao ngục! Trước áp nàng tới Hình bộ lại do Hình bộ định tội!” Chỉ thấy mày liễu của Mẫn quý phi dựng lên, thanh âm lãnh lệ, mang theo quyết đoán không cần phản kháng, “Ai dám cản, một lượt định tội!”
Mẫn quý phi một câu nói, để Sa Mộc đang muốn tiến lên vì Bạch Lưu Ly hảm oan uổng nhất thời sững sờ ở tại chỗ, thập phần bất an nhìn Bạch Lưu Ly bị thái giám vây quanh, khẩn trương đến khẩn trương đến ướt đẫm.
Bạch Lưu Ly cười nhạt, buồn cười, nàng cũng không người thúc thủ chịu trói, huống chi, mục đích hôm nay nàng đến trạng nguyên phủ còn không phải ngoan ngoãn chờ rơi vào võng bọn họ bày, nàng là muốn bắt đầu kéo da ngụy quân tử của Vũ Thế Nhiên xuống, để Bạch Trân Châu không ai giúp.
Thái giám hướng Bạch Lưu Ly đi tới, chỉ thấy Bạch Lưu Ly không hoảng hốt bất loạn, mà chỉ là nhích lại gần nhuyễn kiệu của Bách Lý Vân Tựu, cạn tiếu hỏi: “Vương gia, muốn xem ‘Thư tình’ phò mã gia viết cho Lưu Ly không?”
Bạch Lưu Ly cố ý đem hai chữ thư tình cắn đến rất nặng, rất sợ Bách Lý Vân Tựu trong kiệu không phản ứng, tâm trạng cũng mắng Bách Lý Vân Tựu một lần, lãnh diện nam này, hắn nên lên tiếng nói chuyện hắn dĩ nhiên không lên tiếng, tuy rằng kế hoạch hôm nay của nàng không có hí của hắn, bất quá nếu hắn đã xuất hiện, nàng vì sao không hảo hảo lợi dụng điều kiện có lợi này, như vậy sẽ để chuyện nàng cần làm trở nên giản đơn không ít.
(Luna: Tựu ca đáng thương chi là diễn viên quần chúng có cũng được không có cũng không sao =.=)
“Nga? Nguyên lai là thư tình sao? Bổn vương còn tưởng rằng chỉ là thư bình thường.” Quả nhiên Bách Lý Vân Tựu bên trong kiệu không phụ Bổn vương của Bạch Lưu Ly, khi hắn nhẹ nhàng giương giọng, là lúc bọn thái giám phụng mệnh của Mẫn quý phi bỗng dưng một lượt dừng bước không dám tới gần Bạch Lưu Ly, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu đang tiếp tục, “Đã là phò mã gia viết thư tình cho Lưu Ly của bổn vương, bổn vương tự nhiên phải thật tốt nhìn một cái mới đúng.”
Bách Lý Vân Tựu dứt lời, vươn tay ra màn kiệu, Bạch Lưu Ly tức khắc đưa thư mở ra mang tới trong tay Bách Lý Vân Tựu, tiếu ý khóe mắt rất là thoả mãn, lãnh diện nam này, trái lại cùng nàng phối hợp.
“Quả nhiên là thư tình.” Bách Lý Vân Tựu bên trong kiệu thanh âm không lớn lại lạnh lẽo, mặc dù không ai thấy người của hắn, nhiên thanh âm lạnh lùng cũng đã ép tới người bên ngoài không dám ngẩng đầu lên, “Lẽ nào phò mã gia không biết Lưu Ly đã là vị hôn thê của bổn vương sao? Mà không của phò mã gia phò mã gia sao?”
“Vân vương gia, tiểu thần vẫn chưa cho biểu… Thần thần vẫn chưa truyền qua thư cho Bạch đại tiểu thư, thư trên tay Vương gia, cũng không phải là xuất từ tay tiểu thần, tiểu thần cũng không phải người không biết liêm sỉ.” Thanh âm lạnh lùng của Bách Lý Vân Tựu để lưng Vũ Thế Nhiên bỗng dưng phát lạnh, rõ ràng hắn cũng chỉ là một Vương gia nhàn tản không đúng tý nào mà thôi, vì sao không thấy một thân chỉ nghe thanh là có thể có một loại cảm giác đứng ngồi không yên, ảo giác sao?
“Vân vương gia thấy rõ ràng mới phải, trạng nguyên lang thân đường đường là phò mã gia, làm sao sẽ truyền thư cho nữ nhân khác?” Mẫn quý phi sắc mặt bất thiện, thập phần không vui Bách Lý Vân Tựu ngang trời xen vào cắt đứt thi hành mệnh lệnh của nàng, “Vân vương gia, vạn sự cũng đều phải nói chứng cứ rõ ràng.”
“Nương nương, chứng cứ rõ ràng không phải đang ở trong tay Vân Tựu sao? Bất quá là các ngươi không tin mà thôi.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt, “Nương nương tin tưởng phò mã gia sẽ không truyền thư cho Lưu Ly, mà Vân Tựu cũng tin tưởng Lưu Ly sẽ không lấy một phong thư giả gạt Vân Tựu, đạo lý giống nhau, không phải sao?”
Mẫn quý phi muốn phản bác, nhất thời lại không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì Bách Lý Vân Tựu nói cực kỳ có lý, dù cho nàng thân là Hoàng quý phi, cũng không có thể đảo hắc bạch như Bạch Lưu Ly để đảo hắc bạch của hắn, bởi vì Bách Lý Vân Tựu không phải là Bạch Lưu Ly, nàng biết Bạch Lưu Ly căn bản cái gì cũng không toán, mà Bách Lý Vân Tựu không phải, hắn không chỉ là Quỷ Vương gia trong mắt thế nhân không đúng tý nào.
” Nương nương nhận định Lưu Ly độc hại công chúa, vu hãm Phò mã, miệt thị quý phi, nhất định phải định tội chi Lưu Ly, vậy Vân Tựu cũng phải định tội cho phò mã gia, bởi vì hắn không tuân thủ lễ pháp, câu dẫn thê ta, xem thường Vân Tựu, nhâm y dĩ hạ nhất điều, cũng đủ để đánh đưa hắn vào lao ngục, thiên tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội, nương nương người nói có đúng không?” Bách Lý Vân Tựu hoàn toàn đem chuyện của Bạch Lưu Ly cho rằng chuyện của mình, hình như nói với mọi người khi dễ Lưu Ly của hắn chẳng khác nào đang khi dễ hắn, Lưu Ly của hắn người của hắn, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ, nương nương cũng không được, “Huống hồ Vân Tựu nghe thế nào, cũng cảm thấy hình như là nương nương cùng với phò mã gia đang khi dễ Lưu Ly của ta?”
Lời của Bách Lý Vân Tựu để tay của Bạch Lưu Ly đặt ở trên cửa sổ nhuyễn kiệu khẽ run lên, quay đầu nhìn chằm chằm mành màu đen trên cửa sổ, hình như muốn xuyên thấu qua tầng mành này bên trong kiệu khuôn mặt của Bách Lý Vân Tựu bên trong kiệu, xem hắn xem thần tình thời khắc này của hắn.
Chỉ vì nàng thật không ngờ, Bách Lý Vân Tựu sẽ như vậy giúp nàng, vì nàng đối mặt với Mẫn quý phi, tuy rằng hắn luôn miệng nói “Lưu Ly của ta”, nhưng chỉ có nàng biết, hắn bất quá là gặp dịp thì chơi, bất quá hắn bất quá hắn thú nàng là vì mục đích thế nào, đáng giá hắn gặp dịp thì chơi như vậy.

“Còn thỉnh Vân vương gia minh xét, tiểu thần vẫn chưa, vẫn chưa câu dẫn vị hôn thê của người, càng không có coi thường Vương gia.” Vũ Thế Nhiên hơi cắn răng, tiến lên một bước hướng cỗ kiệu của Bách Lý Vân Tựu ôm quyền thật sâu cung kính một thân, sau đó chuyển hướng Mẫn quý phi khom người, “Cũng thỉnh Mẫn quý phi minh xét.”
“Giấy trắng mực đen ngay trong tay của bổn vương, bổn vương còn cần minh xét cái gì? Bổn vương cho rằng phong thư này chính là xuất từ tay phò mã gia, nếu là quý phi nương nương, công chúa cùng với phò mã gia bản thân cảm thấy thư này không phải là xuất từ tay phò mã gia, không ngại thỉnh Hình bộ đến kiểm chứng, như vậy cho ra cũng sẽ để kẻ khác tâm phục khẩu phục, nương nương cảm thấy Vân Tựu nói có đúng không?”
“Vân vương gia nói không phải không có lý.” Thanh âm của Mẫn quý phi lạnh đến không thể lạnh hơn nữa, “Bất quá dù cho kiểm chứng cho ra phong thư này có hay không xuất từ tay Phò mã, cũng không có thể chứng minh vị hôn thê của Vương gia người không có độc hại công chúa, mà nàng miệt thị bổn cung càng ở đây các vị tận mắt nhìn thấy, các loại tội danh này, lại định thế nào?”
“Lưu Ly độc hại công chúa sao? Vì sao Vân Tựu không có nhìn thấy?” Thời khắc này Bách Lý Vân Tựu trong mắt Bạch Lưu Ly như gà mái hộ độc, còn kém chưa đem đen nói thành trắng che chở nàng, để đáy lòng Bạch Lưu Ly bỗng dưng ấm một trận trước giờ chưa từng có, rồi lại chính nàng rất nhanh xua tan, bất quá đều là xuất phát từ mục đích mà thôi, ngoại trừ Việt lão đầu cùng Sa Mộc, còn có ai sẽ thực sự đối với nàng hảo, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu tiếp tục hỏi, “Lưu Ly, ngươi độc hại công chúa sao?”
“Lưu Ly không có độc hại công chúa, Lưu Ly đi tới trạng nguyên phủ, bất quá là ứng với nhất thiết tương yêu của phò mã gia đến thưởng cúc mà thôi.” Bạch Lưu Ly tác ưu thương trạng nói, “Ai biết mới đến trạng nguyên phủ liền bị cho rằng độc hại công chúa còn dây dưa không rõ với phò mã gia, còn thỉnh Vương gia tin tưởng Lưu Ly, Lưu Ly vẫn chưa làm ra chuyện quá lễ pháp.”
Ai biết lời của Bạch Lưu Ly mới rơi, Hạ Hầu Lạc liền bạo nộ rồi, cách một khoảng cách chỉ vào chóp mũi của Bạch Lưu Ly mắng: “Phi! Bạch Lưu Ly ngươi một tiện nhân! Ngươi chính là muốn câu dẫn Vũ lang! Bởi vì ngươi phải gả cho người căn bản không không bằng một đầu ngón tay của Vũ lang, nên ngươi còn là muốn Vũ lang! Đừng tưởng rằng bổn công chúa không biết nghĩ cách dơ bẩn trong lòng ngươi!”
“Lạc nhi hồ đồ!” Hạ Hầu Lạc nổi giận đột nhiên miệng vô già lan để Mẫn quý phi lập tức mắng, cùng lúc đó Vũ Thế Nhiên tiến lên ôm nàng vào trong ngực, nỗ lực để cho nàng tỉnh táo lại, bởi vì Hạ Hầu Lạc trong kế hoạch của hắn không nên có phản ứng như thế, Hạ Hầu Lạc quan tâm hắn yêu hắn như vậy, hắn nói mỗi một câu nói nàng cũng sẽ ngoan ngoãn nghe không có bất luận ngờ vực vô căn cứ gì, huống chi là đêm qua hắn ôm nàng một đêm ở bên gối nàng thổi gió, nàng tất nhiên mỗi một bước cử động cũng sẽ làm theo chỉ thị đêm qua hắn đêm qua, chỉ là hắn không có toán đến gặp phải Bách Lý Vân Tựu, càng không ngờ rằng hắn có thể dễ dàng chọc giận Hạ Hầu Lạc như vậy, mà Hạ Hầu Lạc hôm nay tâm tình một khi không khống chế được, liền không ai liệu đến nàng sẽ nói ra cái gì làm hắn không tưởng được.
“Phu nhân không nên kích động, vi phu ngay bên cạnh ngươi, ngươi bình tĩnh một chút, đến, vi phu đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi, phu nhân ngươi mệt mỏi rồi.” Vũ Thế Nhiên ôm chặt Hạ Hầu Lạc muốn mang nàng đến Ly Thu uyển, mục đích hôm nay còn không có đạt được, hắn không thể để cho tình tự của Hạ Hầu Lạc vượt qua phạm vi khống chế của hắn, mang Hạ Hầu Lạc ly khai, Mẫn quý phi như trước có thể như hắn nghĩ định tội Bạch Lưu Ly.
Hạ Hầu Lạc trong nổi giận vì cái ôm chặt của Vũ Thế Nhiên quả nhiên ngoan ngoãn yên tĩnh lại, Mẫn quý phi mắt lạnh quan chi, có loại hận thiết bất thành cương bất đắc dĩ, mà khi Vũ Thế Nhiên ôm Hạ Hầu Lạc kinh qua bên người Bạch Lưu Ly đi đến nguyệt môn, Hạ Hầu Lạc đột nhiên cố sức tránh ôm ấp của Vũ Thế Nhiên ra, kéo vạt áo của Bạch Lưu Ly hai mắt trợn tròn âm thanh hô: “Bạch Lưu Ly ngươi tiện nhân này! Ngươi trả lại ngọc châu cho bổn công chúa! Trả lại!”
“Phu nhân!” Vũ Thế Nhiên ninh đem Hạ Hầu Lạc từ trên người Bạch Lưu Ly ngăn, mặc dù hắn thập phần muốn Hạ Hầu Lạc cứ như vậy bóp chết Bạch Lưu Ly, nhưng hắn biết có Bách Lý Vân Tựu ở, đây là tuyệt chuyện không thể nào, như vậy hắn nhất định phải làm chút công phu mặt ngoài, cùng lúc đó, nhãn thần của Vũ Thế Nhiên trở nên sâu thẳm chìm lãnh.
Ngọc châu? Xích ngọc? Đêm thành hôn ngọc châu bị trộm đúng là trong tay Bạch Lưu Ly? Nếu không phải là xích ngọc, phản ứng của Hạ Hầu Lạc tuyệt không lớn như vậy, hắn phái người tiền tầm vạn hoa, đều không tra được chút nào về xích ngọc, hắn thật không ngờ, xích ngọc sẽ ở trong tay Bạch Lưu Ly!
Hắn vốn cũng là đoán rằng xích ngọc sẽ ở trong tay Bạch Lưu Ly, dù sao cũng là Bạch Lưu Ly nói cho hắn biết xích ngọc trên người Hạ Hầu Lạc, mà hắn cuối cùng không có xếp Bạch Lưu Ly vào phạm vi tìm kiếm, không chỉ là bởi vì lúc đó Bạch Lưu Ly đã chết, cũng là bởi vì dù cho Bạch Lưu Ly không chết, nàng cũng không có khả năng có đầy đủ bản lĩnh cùng thân thủ tiến nhập trạng nguyên phủ, dễ dàng từ trong tay Hạ Hầu Lạc trộm đi xích ngọc thành công để thủ vệ hắn phái ra sưu tầm không coi vào đâu thuận lợi đào tẩu, mà giờ khắc này Hạ Hầu Lạc lại còn nói xích ngọc ở trong tay Bạch Lưu Ly, tại sao sẽ là như vậy?
Nếu xích ngọc thực sự ở trong tay Bạch Lưu Ly, vậy liền chứng minh Bạch Lưu Ly vào đêm đại hơn của hắn cùng Hạ Hầu Lạc sống lại, không chỉ có như vậy, thân thủ bản lĩnh của nàng còn quỷ dị tăng tiến.
Mấy ngày trước đây vấn đề còn quanh quẩn trong lòng hắn chợt lại bắt đầu di động, nàng thật không phải là Bạch Lưu Ly Mấy ngày trước đây trước kia?
Nếu là như vậy, cục hôm nay, đến tột cùng là nàng bố hay là hắn bố?
Bạch Lưu Ly cạn tiếu thờ ơ, mặc Hạ Hầu Lạc kéo cố sức lay động váy của nàng, cuối cùng Hạ Hầu Lạc hất tay đang nắm thật chặt y sam trước ngực của Vũ Thế Nhiên, kích động dị thường nói: “Vũ lang ngươi đã nói, phải giúp ta tìm ngọc châu! Hiện tại ngọc châu ngay trong bụng tiểu tiện nhân Bạch Lưu Ly này, ngươi mau giúp ta giết nàng, lấy ngọc châu của ta về! Mau a, mau a! Cũng là bởi vì không có ngọc châu ta mới thay đổi thành như vậy!”

Vũ Thế Nhiên không biết Hạ Hầu Lạc cùng Bạch Lưu Ly gặp thoáng qua trong nháy mắt Bạch Lưu Ly đối với nàng nói gì đó, đến nỗi Hạ Hầu Lạc tâm tình kích động như thế, chỉ tâm tình của hắn cũng không thể an tĩnh xuống tới, đến nỗi cho hắn không có thể ngăn cản câu nói sau cùng của Hạ Hầu Lạc.
“Vũ lang đêm qua ngươi đã đáp ứng ta! Đáp ứng ta tìm được ngọc châu mất tích liền ——” Hạ Hầu Lạc kích động nói còn chưa tới kịp, liền chỉ thấy hai mắt nàng trắng nhợt, vô lực ngất đi, yếu đuối trong lòng Vũ Thế Nhiên, chỉ nghe Vũ Thế Nhiên nói xin lỗi, “Nội nhân tâm tình gần đây rất là không ổn định, nếu có địa phương đụng phải của mong rằng Vương gia bao dung, tiểu thần liền đỡ nội nhân trở về phòng nghỉ ngơi trước, để tránh khỏi quấy rầy Vương gia cùng nương nương.”
Xích ngọc, không có? Còn có, Hạ Hầu Lạc phế vật không còn dùng được!
Mẫn quý phi thời khắc này sắc mặt cực kỳ không tốt, không biết là bởi vì cử động của Vũ Thế Nhiên, hay là bởi vì một câu nói mới vừa rồi của Hạ Hầu Lạc.
“Phò mã gia chậm đã.” Giữa lúc Vũ Thế Nhiên muốn chạy, Bạch Lưu Ly cũng đang muốn há mồm, nhiên bên trong kiệu Bách Lý Vân Tựu lại trước nàng một bước lành lạnh ra tiếng, “Sự tình vẫn chưa nói hết, phò mã gia sao có thể đi, quý phi nương nương người nói đúng không?”
“Tiểu thần cũng không phải là muốn đi, tiểu thần bất quá là trước tiễn nội nhân trở về phòng nghỉ ngơi mà thôi.” Trong con ngươi hơi rũ của Vũ Thế Nhiên có mơ hồ thâm độc, dựa vào cái gì Bách Lý Vân Tựu một Vương gia hèn nhát cái gì cũng không phải có thể khoa tay múa chân với hắn, hắn là võ trạng nguyên Vương Thượng bổ nhiệm trên điện, là trạng nguyên cả nước tán thưởng!
“Không kịp, Lưu Ly của bổn vương ở phủ đệ của phò mã gia người bị ủy khuất vẫn chưa nghỉ ngơi, công chúa đã do phò mã gia ôm nghỉ ngơi vậy không ngại thỉnh phò mã gia ôm một chút cũng không sao, bổn vương nói xong lời bổn vương cần nói liền ly khai, rất nhanh, tuyệt không làm trễ canh giờ của phò mã gia cùng quý phi nương nương.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ là ôn tồn, nghe trong tai mọi người lại rõ ràng nhất không để cho Vũ Thế Nhiên chút mặt mũi, hắn cho phép hắn mới có thể đi, hắn không cho phép hắn đi hắn cũng chỉ có thể lưu lại, ai kêu Vũ Thế Nhiên chỉ là một trạng nguyên lang chưa phong quan, mà hắn là chủ nhân của Vân vương phủ chủ là Vân vương gia truyền thừa từ Trạch quốc khai quốc tới nay, dù cho hắn hôm nay bị thế nhân khinh thường như thế nào đi nữa, thân phận của hắn vẫn như cũ so với Vũ Thế Nhiên cao, sở dĩ Bách Lý Vân Tựu theo như lời nói, Vũ Thế Nhiên chỉ có thuận theo.
Bạch Lưu Ly nhìn Vũ Thế Nhiên rõ ràng trong lòng không cam lòng lại vẫn là biết vâng lời chỉ cảm thấy trong lòng khoan khoái, tuy nói cách hiệu quả nàng muốn còn kém xa lắm, bất quá không vội, chậm rãi xé mặt mũi của hắn như vậy mới là biện pháp dằn vặt hắn tốt nhất, người cặn bã như vậy, phải từ từ lột da, chậm chậm đun, mới không làm thất vọng hai chữ cặn bã.
“Mới vừa nói đến muốn lấy thư phò mã gia viết cho Lưu Ly đưa cho Hình bộ kiểm chứng để chứng minh Lưu Ly của bổn vương có phải là hay không bị phò mã gia bêu xấu có đúng không?” Bách Lý Vân Tựu mang đề tài bị đẩy xa lôi trở về, “Nếu là cái lỗ tai của bổn vương không có xuất vấn đề, mới vừa rồi bổn vương rõ ràng nghe được công chúa nói một câu nói, ‘ Cũng là bởi vì không có ngọc châu ta mới thay đổi thành như vậy’, nếu nói như vậy, độc hại công chúa tội danh này thì không thể gia trên người Lưu Ly, trái lại cần trên người phò mã gia thêm một tội danh ‘ Vu hãm Vương phi’.”
Ngay thời gian Bách Lý Vân Tựu không nhanh không chậm lành lạnh nhàn nhạt vừa nói chuyện, Mẫn quý phi đau đầu trạng giơ tay lên nhẹ nhàng đỡ trán, thái giám ở bên lập tức tiến lên đỡ nàng, chỉ nghe nàng hơi lộ ra mệt mỏi nói: “Bổn cung bỗng cảm thấy không khỏe, đi đầu hồi cung, phò mã, chiếu cố tốt công chúa.”
“Vân Tựu cung tiễn nương nương.” Thanh âm lành lạnh.
“Lưu Ly cung tiễn quý phi nương nương.” Bạch Lưu Ly khinh câu khóe miệng.
Vũ Thế Nhiên ngẩn ra. Rất nhanh cũng cung kính nói: “Tiểu thần cung tiễn nương nương, người đến, tiễn nương nương đoạn đường.”
“Không cần.” Thanh âm của Mẫn quý phi bỗng nhiên lại trở nên lạnh, nhãn thần lạnh như băng từ nét mặt Vũ Thế Nhiên đảo qua, sau đó phân phó nói, “Người đến đỡ công chúa, trước dìu công chúa trở về phòng nghỉ ngơi, phò mã lưu lại nơi này lưu lại nơi này nghe Vân vương gia nói xong là tốt rồi, nếu là phò mã chiếu cố không tốt công chúa, liền tiễn bổn cung về trong cung bổn cung tự mình chiếu cố.”
Mẫn quý phi nói xong, nhìn cũng không nhìn phản ứng của Vũ Thế Nhiên, lại càng không đợi hắn đáp lời, phất tay áo đi.
Ra nguyệt môn, chỉ thấy Mẫn quý phi đưa cho thái giám bên cạnh một ánh mắt âm lãnh, thái giám lập tức hiểu ý cúi đầu, “Nô tài hiểu rõ.”
Đáy mắt cuồn cuộn hung ác của Vũ Thế Nhiên, nhiên hắn bây giờ có thể lại chỉ có thể là nhìn cung nữ trong ngực hắn dìu Hạ Hầu Lạc đi, nhìn Mẫn quý phi phất tay áo ly khai, nhìn kế hoạch tỉ mỉ của hắn tất cả bị Bạch Lưu Ly cùng cùng làm hỏng!
“Phò mã gia, ngươi là tự mình biết tội hay là để bộ binh đến tra ngươi?” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ đã cắn chặt tội danh của tội danh không thả.
Nhiên Vũ Thế Nhiên khó khăn lắm há mồm còn chưa lên tiếng, thanh âm hư mềm của Bạch Lưu Ly liền trước hắn một bước vang lên, “Vương gia, đầu Lưu Ly cháng váng, muốn hồi phủ, Vương gia muốn cùng ly khai không?”

“Nếu Lưu Ly mệt mỏi vậy liền đi thôi, hôm nay một chuyện liền nhất tịnh giao cho bộ binh đến tra đi, phò mã gia, cáo từ.” Lời của Bách Lý Vân Tựu mới rơi, bốn kiệu phu ở một bên lập tức tiến lên đây, ngồi xổm nửa người, nêng kiệu, ngay khi đang muốn nhấc cỗ kiệu lên Bách Lý Vân Tựu lại nói, “Thính Phong.”
“Thính Phong ở.” Thính Phong trong tay đang cầm hộp gỗ lập tức tiến lên đây.
” Phò mã gia, trong hộp gỗ này là bồi lễ cho việc bổn vương hôm nay tự tiện xông vào quý phủ, đây chính là thực vật bổn vương thích ăn nhất, để cho phò mã, hy vọng trong phủ phò mã có người hoặc súc sinh thích mỹ vị này.” Sau khi nhận lấy nói vừa xong, Thính Phong hai tay đem hộp gỗ đưa cho Vũ Thế Nhiên, nhìn tận mắt Vũ Thế Nhiên nhận lấy mới xoay người theo cỗ kiệu Bách Lý Vân Tựu Bách Lý Vân Tựu ly khai.
Bạch Lưu Ly bước đi thong thả đến bên cạnh thân sắc mặt thay đổi liên tục của Vũ Thế Nhiên, hơi tới gần bên tai hắn, thấp giọng cạn tiếu, “Biểu ca, ngươi biết xích ngọc ngươi muốn nhất hiện tại ở nơi nào không?”
Nhãn thần Vũ Thế Nhiên ngoan đắc đến muốn một chưởng bóp chết Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly vẫn như cũ cạn tiếu, “Nó a, lúc này đã hóa trong máu của Vương gia, biểu ca ngươi còn muốn?”
“. . .?”
“Ha ha. . .” Bạch Lưu Ly ly khai bên tai của Vũ Thế Nhiên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn âm tình bất định, cười đến mặt mày cong cong, cực kỳ vui vẻ, “Còn có, tên tiểu nha đầu kia mới vừa rồi bị công chúa dằn vặt ta muốn, biểu ca nếu không nỡ, trở lại Bạch phủ đòi lại nàng.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Bạch Lưu Ly trở nên lãnh, “Sa Mộc, trở về.”
Vũ Thế Nhiên tức giận đến run cả người, Bạch Lưu Ly còn chưa hoàn toàn đi ra nguyệt môn liền đem hộp gỗ cầm trong tay trọng trọng ném trên mặt đất, sợ đến hai thị nữ cùng hai gia đinh quỳ trên mặt đất cả người run rẩy cúi đầu chôn thấp đến không thể thấp hơn.
Trong hộp gỗ bị rơi tứ phân ngũ liệt, hai con ngươi mang máu nhanh như chớp lăn ra, dính đầy bùn, đáng sợ ghê tởm.
Ngoài cửa lớn trạng nguyên phủ, cỗ kiệu của Bách Lý Vân Tựu ngừng lại, Bạch Lưu Ly cũng theo dừng bước.
“Ta nghĩ, phong thư này vẫn là Bạch cô nương tự cầm cho thỏa đáng.” Tay của Bách Lý Vân Tựu từ trong cửa sổ đưa ra ngoài, trong tay cầm phong thư nhiều nếp nhăn mới vừa rồi Bạch Lưu Ly đưa cho hắn.
Bạch Lưu Ly giơ tay lên tiếp nhận, còn chưa nói cái gì, cỗ kiệu cũng đã động, đi phía trước.
Bạch Lưu Ly hơi lộ ra bất đắc dĩ, muốn thu hồi thư vào vạt áo, phát hiện trên giấy mễ bạch có một giọt một giọt ấn mấu lớn chừng bằng móng tay!
Mới vừa rồi nàng thưa thư cho Bách Lý Vân Tựu còn không có ấn lấy máu này, Bạch Lưu Ly cầm thư nhìn nhuyễn kiệu hắc sắc dần dần đi xa, vi túc nhíu mày, sau đó bước nhanh đuổi theo.
“Vương gia!” Bạch Lưu Ly kêu một tiếng, ai biết cỗ kiệu chẳng những không ngừng, ngược lại càng đi càng nhanh, hình như đang bắt chặt thời gian chạy về Vân vương phủ, để mi tâm của Bạch Lưu Ly túc càng chặt hơn một phần, cước bộ càng nhanh hơn, cước bộ của nàng vượt qua bước chân của kiệu phu, nàng một bả đặt lên cửa sổ, đưa tay cố sức sử lực, nỗ lực để cỗ kiệu dừng lại, thế nhưng lực cánh tay của nàng chung quy thiếu, chỉ có thể chạy theo cỗ kiệu.
“Bách Lý Vân Tựu!” Bạch Lưu Ly tựa hồ không có kiên trì, điểm danh nói họ kêu tên của Bách Lý Vân Tựu một tiếng, đồng thời giơ tay lên xốc màn kiệu lên.
Nhiên, ngay khi nàng nhìn thấy Bách Lý Vân Tựu trong cỗ kiệu, cánh tay chợt không có lực đạo trên cửa sổ, rũ xuống tới bên cạnh thân.
Thế nào. . . Hồi sự?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi