QỦY VƯƠNG GIA ĐÍCH TUYỆT THẾ ĐỘC PHI

CHƯƠNG 77: ẤN TRONG MÁU, VÂN TỰU GẶP NGUY HIỂM?
Editor: Luna Huang
“Bách Lý Vân Tựu!” Tay của Bạch Lưu Ly xuôi ở bên người bỗng dưng nắm chặt, hơi khép đuổi theo nhuyễn kiệu của Bách Lý Vân Tựu, chỉ vì mới vừa rồi nàng nhìn thấy Bách Lý Vân Tựu đúng là hai mắt hơi khép thân thể nghiêng lệch tựa ở trên kiệu, luôn luôn lấy mặt nạ kỳ nhân hắn cũng cầm mặt nạ ở trong tay, mà tay cầm mặt nạ của hắn dường như như tượng gỗ bị đứt dây rũ xuống trên đùi, phảng phất một chút cũng không có tức giận.
Nhiên, nguyên nhân lệnh nàng khiếp sợ không ở chỗ này, mà má trái là của hắn, dấu vết đồ đằng hạt sắc hạt sắc trên má trái, đúng là huyết không ngừng trong vết đó tràn ra, nửa mặt trái của hắn cũng bị nhuộm đỏ.
Bách Lý Vân Tựu tựa hồ mất đi ý thức, mi tâm chăm chú nhíu lại, coi như thừa thụ một loại thống khổ to lớn, má phải sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cùng má trái tràn đầy huyết sắc so sánh, bán tinh hồng bán tái nhợt, làm sao nhìn cũng giác thẩm người, chỉ thấy hắn mím chặt môi thật mỏng, máu từ trong dấu vết tràn ra chạy qua khóe miệng của hắn, trợt đến cằm nhọn của hắn, tích lạc lên y sam mặc sắc của hắn, không có vào trong một mảnh bóng tối.
Nhiên, tay của Bạch Lưu Ly còn chưa lần thứ hai đụng tới nhuyễn kiệu, một đạo kiếm khí lạnh như băng liền hướng trước mặt nàng bức đến, lệnh nàng phản ứng cấp tốc khó khăn lắm mới né tránh kiếm khí đập vào mặt, chỉ thấy kiếm sắc bén xẹt qua một lọn tóc bên tai của nàng tước xuống, lệnh nàng buộc lòng phải lui vài bước nữa mới ngừng chân thấy rõ kiếm khí này đến tột cùng xuất từ tay người phương nào.
Đúng là Vọng Nguyệt, chính cầm kiếm lạnh như băng chỉa về phía nàng, lệnh người qua đường quanh thân lập tức chạy trốn rất xa, không biết đột nhiên toát ra hắc y nữ nhân, không nói hai lời xuất kiếm, vẫn là chạy xa một chút mới tốt.
“Vọng Nguyệt… Cô nương?” Vọng Nguyệt? Nàng không phải là vẻn vẻn phụ việc âm thầm, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trên phố xá?
“Ngươi nếu dám càng đi về phía trước một bước, ta không ngại tước hầu của ngươi.” Vọng Nguyệt lấy tiêm kiếm chỉ vào Bạch Lưu Ly, thần sắc băng lãnh, như một pho tượng thạch điêu vô huyết vô nhục.
“Vọng Nguyệt, đi.” Bạch Lưu Ly bị ép dừng bước lại, chỉ thấy Thính Phong vẫn theo sát bên kiệu quay đầu lại gợi Vọng Nguyệt một tiếng rồi quay đầu lại, Vọng Nguyệt lạnh như băng nhìn Bạch Lưu Ly một mắt đem kiếm thu hồi vỏ kiếm, cũng xoay người đi theo nhuyễn kiệu.
Bạch Lưu Ly định tại chỗ nhìn nhuyễn kiệu hắc sắc của Bách Lý Vân Tựu dần dần lái ra tầm mắt của nàng, nặng nề kẻ khác đoán không ra suy nghĩ trong lòng nàng.
Mặc dù mới vừa rồi khi Thính Phong quay đầu lại khắc kia, lại đủ để lệnh nàng nhìn rõ khẩn trương cùng lo lắng không cho chậm chạp trong mắt Thính Phong, mà Thính Phong sở dĩ sẽ vô pháp che giấu nóng nảy trong lòng như vậy, tất là bởi vì Bách Lý Vân Tựu, Vọng Nguyệt sở dĩ lại đột nhiên xuất hiện lấy kiếm chỉ nàng tất chỉ có hai nguyên nhân, nếu không phải không muốn để cho nàng biết chuyện của Bách Lý Vân Tựu, tất Bách Lý Vân Tựu sẽ như vậy cùng nàng có liên hệ, bằng không Vọng Nguyệt sẽ không muốn lấy tính mạng của nàng.
Mặc dù nàng vẫn chưa thể bắt mạch tượng của Bách Lý Vân Tựu, nhiên chỉ một mắt, nàng liền biết tình huống của Bách Lý Vân Tựu thời khắc này phi thường không ổn, nếu không có như vậy, Thính Phong sẽ không khẩn trương, Vọng Nguyệt cũng sẽ không xuất hiện, nhiên bọn họ cấp cấp tiễn Bách Lý Vân Tựu về phủ, trong Vân vương phủ có người có thể trị liệu hắn?
Mà Bách Lý Vân Tựu biết tình huống của bản thân, vẫn còn đến trạng nguyên phủ chuyến này, chỉ vì giúp nàng?

Bạch Lưu Ly thu hồi ánh mắt nhìn nhuyễn kiệu rời đi, hơi cụp mắt, thực sự là tự mình đa tình, nàng từ không cần bất luận kẻ nào hỗ trợ, cũng không cần sự giúp đở của hắn, dù cho không có sự xuất hiện của hắn, nàng một dạng có thể xé một lớp da của Vũ Thế Nhiên.
“Đại tiểu thư.” Sa Mộc đã đem thị nữ từ trong trạng nguyên phủ bị Hạ Hầu Lạc ngược đãi mang lên xe ngựa ngồi xong có chút tiểu tâm dực dực đi tới bên cạnh của Bạch Lưu Ly, giọng nói là có chút cẩn cẩn dực dực, “Muốn về phủ chưa?”
Kỳ thực trong lòng Sa Mộc rất là lo sợ, nàng từ chưa thấy qua bất luận kẻ nào dám giơ kiếm hướng đại tiểu thư, cũng chưa từng thấy qua đại tiểu thư cứ như vậy không truy cứu, trong này đến tột cùng chuyện gì xảy ra nàng xem không hiểu?
“Ân, hồi đi.” Bạch Lưu Ly nhàn nhạt lên tiếng trả lời đồng thời chuyển thân, đi đến mã xa ở một bên, nàng vịn tay mà lên, rồi lại thu chân về.
“Người người làm sao vậy? Có đúng hay không cảm thấy khó chịu?” Sa Mộc thấy động tác dục thượng lại chỉ Bạch Lưu Ly, bỗng dưng khẩn trương nói, cho là nàng bởi vì mới vừa rồi bị Vọng Nguyệt cầm kiếm chỉ mà động khí.
“Không có.” Bạch Lưu Ly cuối cùng lại nhấc chân đạp lên viên mộc, vào mã xa, tâm trạng lại ý niệm trong đầu trong lòng mình chợt lóe lên cảm thấy buồn cười.
Nàng vì sao phải cùng một nam nhân chỉ có cùng nàng quan hệ lợi dụng lẫn nhau suy nghĩ nhiều, nàng là sát thủ máu lạnh sát thủ máu lạnh Tu La hắc bạch lưỡng đạo trở thành Tu La, cũng bất tại hồ mạng của người khác, cũng không cầu xin bất luận kẻ nào quan tâm hoặc thủ hạ lưu tình với nàng, bất quá một Bách Lý Vân Tựu mà thôi, dù cho giúp nàng hai lần thì như thế nào, nàng cũng không yêu cầu qua hắn đến giúp nàng, vậy hắn tốt hay xấu sống hay chết lại cùng nàng có quan hệ gì đâu.
Dọc theo đường đi từ trạng nguyên phủ hồi Bạch phủ, Bạch Lưu Ly nhắm mắt không nói, Sa Mộc cũng không dám nói nhiều, chỉ cẩn thận chiếu cố thị nữ tuổi còn trẻ bị Hạ Hầu Lạc dằn vặt hiện nay đã hôn mê, cũng không dám phỏng đoán suy nghĩ trong lòng Bạch Lưu Ly.
Khi Lý thúc ghìm ngựa, mã xa đã đến trước cửa Bạch phủ, Bạch Lưu Ly không có vội vã xuống xe ngựa, mà là để Sa Mộc đỡ thị nữ tuổi còn trẻ kia trước xuống xe ngựa, đợi Sa Mộc đỡ thị nữ xuống xe ngựa xong, Bạch Lưu Ly mới hơi mở mắt, phân phó nói Lý thức: “Lý thúc, đến Mục phủ.”
Chỉ nghe phân phó của Bạch Lưu Ly lại từ trong mã xa truyền đến, “Sa Mộc, mang cái rương gỗ nhỏ trong phòng đưa trước Vân vương phủ chờ ta, phải nhanh.”
Sa Mộc vẫn còn chinh lăng, Lý thúc đã thay đổi đầu ngựa, lái đến phương hướng Mục phủ.
Không có Sa Mộc trong mã xa, Bạch Lưu Ly giơ tay lên đè đầu mày cau lại của bản thân, nàng chưa hề thiếu qua nhân tình của bất luận kẻ nào, nguyên lai thiếu người nhân tình là một loại cảm giác chết tiệt cỡ nào, nàng rõ ràng không cần Bách Lý Vân Tựu hỗ trợ, hết lần này tới lần khác vừa giống như thiếu nhân tình của hắn, không để cho nàng nghĩ đến dáng dấp mới vừa rồi muốn chết không sống của hắn cũng không được, cảm giác chết tiệt.
Bạch Lưu Ly đến Mục phủ thì gặp ngay phải Đồng Nhai đang từ trong phủ đi ra, Bạch Lưu Ly lập tức gọi hắn lại, “Đồng Nhai tiểu ca.”
Nếu nàng nhớ không lầm, tiểu sinh bạch diện tiểu thị đồng chính là theo bên người Mục Chiểu, xác nhận gọi là Đồng Nhai không sai.

Đồng Nhai đang cầm một cái hộp đựng thức ăn vẻ mặt lầu bầu đi đến phương hướng bắc đại nhai nghe được có người gọi hắn chợt dừng bước, quay đầu thấy Bạch Lưu Ly lăng đến nhất thời đến mắt cũng không chớp, chỉ lăng lăng nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly không phải là mặt lại có thể mỹ mạo khuynh thành, kinh ngạc đến suýt nữa kinh há hốc miệng.
“Còn phiền Đồng Nhai tiểu ca hướng Mục đại thiếu gia thông truyền một tiếng, là Bạch phủ Bạch Lưu Ly có chuyện quan trọng lao phỏng.” Bạch Lưu Ly như là không nhìn thấy kinh diễm của Đồng Nhai, chỉ là hơi ôm quyền chắp tay khách khí nói.
“Bạch, Bạch đại tiểu thư?” Đồng Nhai xem như là chân chân chính chính giật mình, đại trương miệng cho người cảm thấy cằm hắn tùy thời có thể rớt xuống, không thể tin dùng tay xoa nhẹ hai mắt của mình mới nói: “Không không, Bạch đại gia chủ?”
“Chính là Bạch mỗ, còn phiền Đồng Nhai tiểu ca tốc giúp Bạch mỗ thông truyền.” Bạch Lưu Ly như trước khách khí.
“Tiểu nhân Đồng Nhai gia qua Bạch đại gia chủ!” Đồng Nhai thu hồi cằm vì khiếp sợ của bản thân mà sắp rơi xuống xong, vội vàng hướng thật sâu khom người với Bạch Lưu Ly, sau đó phong phong hỏa hỏa chạy về trong phủ, “Còn thỉnh Bạch đại gia chủ chờ chốc lát, tiểu nhân vì người sau đó ngay!”
Này này này, này dĩ nhiên là từ khi hắn theo thiếu gia hồi phủ nghe thấy không ngừng đại ác nữ đế đô Bạch Lưu Ly? Nàng nàng nàng, nàng không phải là bị hủy dung biến thành một đại xấu nữ mỗi ngày phải mang mạn che mặt gặp người sao? Thế nào, thế nào đột nhiên sẽ không che mặt, hơn nữa, hơn nữa, hắn chưa từng có nghe nói qua, đại ác nữ này lớn lên xinh đẹp như vậy! Tựa như, ân… Giống như là tiên tử một dạng, vưu kì đôi mắt kia, đẹp phải nhường hắn không biết hình dung thế nào, tựa hồ so với Trân Châu tiểu thư bị thiếu gia miệt thị kia còn xinh đẹp hơn! Chỉ là không biết nàng tìm đến thiếu gia có chuyện gì?
Đồng Nhai phong phong hỏa hỏa chạy đến viện tử của Mục Chiểu, lộ cũng không nhìn, bỗng nhiên đụng phải một bức tường, đụng phải mũi hắn hắn khiến hắn lui về sau một bước, che mũi ngẩng đầu, Mục Chiểu hé ra mặt nghi vấn cùng ghét bỏ ảnh ngược trong mắt hắn, nguyên lai hắn đụng vào chính là bức tường người, còn là bức tường người chủ tử của hắn.
“Đồng Nhai, ta không phải là bảo ngươi đến Tây Linh lâu mua ít rượu và thức ăn ta thích sao? Ngươi lại phong phong hỏa hỏa như thế chạy vào trong phủ là có ý gì? Muốn bỏ đói ta sao?” Song chưởng của Mục Chiểu vây quanh trước ngực, thiêu mi nhìn chằm chằm Đồng Nhai che mũi, chiết phiến trong tay một chút một chút gõ cánh tay trái của mình.
“Không phải không phải, Đồng Nhai làm sao dám để thiếu gia chết đói.” Đồng Nhai lập tức xua tay, vội vả giải thích, “Đồng Nhai đang muốn đi ra cửa đến Tay Linh lâu, thế nhưng vừa ra khỏi cửa gặp Bạch đại tiểu thư, đặc biệt để Đồng Nhai đến thông truyền, là có chuyện quan trọng muốn gặp thiếu gia, nên Đồng Nhai mới có thể chạy vội vả như vậy.”
“Nga? Bạch Lưu Ly?” Mục Chiểu nhương lông mi thật cao, tựa hồ nghe tựa hồ nghe chuyện thú vị gì, thanh âm bỗng dưng giương lên, “Còn không mau mau cho mời Bạch đại gia chủ?”
“Vâng, Đồng Nhai đi ngay.” Đồng Nhai lên tiếng trả lời chạy đi phát hiện mình chưa có nói chuyện Bạch Lưu Ly đã thay đổi xinh đẹp nói với Mục Chiểu, nhiên hắn thồi đầu, trên đường nhỏ còn có thân ảnh của Mục Chiểu, chỉ có thể nhanh lên chạy đi cửa phủ, rất sợ trì hoãn chuyện quan trọng Bạch Lưu Ly Bạch Lưu Ly.
Mà khi Mục Chiểu nhìn thấy Bạch Lưu Ly ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, khiếp sợ trong lòng cũng không so với Đồng Nhai ít, chỉ là hắn vẫn chưa như Đồng Nhai một dạng đem suy nghĩ trong lòng đều hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt, mà là ngồi ở chủ vị tiền thính, gác chéo chân nhìn Bạch Lưu Ly cười đến khóe mắt tiếu văn thật sâu, “Thực sự là khách ít đến khách ít đến, Bạch gia chủ quang lâm, Mục mỗ không có từ xa tiếp đón mong rằng Bạch gia chủ thứ lỗi, thứ lỗi, đến, mời ngồi, mời ngồi, Đồng Nhai, dâng trà.”
“Bạch mỗ trước tạ qua Mục đại thiếu gia khoản đãi, bất quá trà không cần, ngồi cũng không cần, ngày khác nếu có lúc rảnh rỗi, Bạch mỗ trở lại nhất phẩm trà ngon của Mục phủ.” Bạch Lưu Ly vẫn chưa ngồi xuống, mà là đứng ở trong sảnh nhìn Mục Chiểu cười nhạt một tiếng.

“Nga? Làm gì có đạo lý đến quý phủ của Mục mỗ cũng không ngồi cũng không uống trà?” Mục Chiểu nhìn chằm chằm mặt trơn bóng không tỳ vết của Bạch Lưu Ly, chuyển chiết phiến trong tay, “Lẽ nào Bạch gia chủ thật là có chuyện quan trọng đến nói cùng Mục mỗ, nhưng Mục mỗ nhìn Bạch gia chủ nhất phái vân đạm phong khinh, không giống như là có chuyện quan trọng.”
“Tự nhiên không phải là chuyện quan trọng của Bạch mỗ.” Khóe miệng Bạch Lưu Ly cạn tiếu chưa giảm, “Mà là chuyện quan trọng của Vân vương gia.”
“Nga?” Mục Chiểu đang nghe lời của Bạch Lưu Ly tiếu ý trong mắt run sợ, nhìn chằm chằm đôi mắt như lưu quang của nàng, thanh âm khẽ nhếch, “Lãnh diện nam kia có thể có chuyện quan trọng gì cần Bạch gia chủ tìm đến Mục mỗ, Mục mỗ trái lại hết sức có hứng thú muốn biết.”
Bạch Lưu Ly đi về phía trước vài bước, đi tới bên người Mục Chiểu, hơi khom người, tới gần bên tai Mục Chiểu thấp giọng nói, “Vân vương gia, tựa hồ sắp chết.”
“Chết?” Tiếu ý trong mắt Mục Chiểu chậm rãi trở nên lạnh, động tác chuyển chiết phiến cũng chậm ngừng lại, “Có nữ nhân như Bạch gia chủ nguyền rủa mình còn chưa gả chưa liền thủ tiết sao?”
“Mục đại thiếu gia tựa hồ không tin, bất quá Bạch mỗ vẫn chưa từng cùng Mục đại thiếu gia vui đùa.” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên không cười, thanh âm thật thấp sinh ra nghiêm túc nghiêm túc vài phần lãnh đạm, “Bạch mỗ đã từng nhìn thấy ấn trên mặt trái của Vân vương gia thấm huyết, Vân vương gia còn mất đi ý thức, Vọng Nguyệt xuất hiện ban ngày, Mục đại thiếu gia chẳng lẽ không cảm thấy được tình huống không ổn của Vân vương gia sao?”
“Kỳ thực Mục đại thiếu gia không cần hoài nghi lời của Bạch mỗ có phải thật hay không, Vân vương gia hôm nay cùng Bạch mỗ định hôn ước rồi, Bạch mỗ không có nghĩ cách kỳ vọng Vân vương gia gặp bất kỳ bất trắc, chính như Mục đại thiếu gia nói, Bạch mỗ còn không muốn chưa gả đã thủ tiết.”
Động tác chuyển chiết phiến của Mục Chiểu cũng ngừng lại, chỉ thấy ngón cái cùng ngón trỏ hắn cầm chặt phiến cốt, phảng phất tùy thời đều muốn mở chiết phiến lấy tính mạng của Bạch Lưu Ly, như cũ cạn tiếu, “Bạch gia chủ nếu không muốn thủ tiết, vậy liền đến Vân vương coi chừng nam nhân của ngươi là tốt rồi, Mục mỗ còn không phải đại phu, Bạch gia chủ tìm đến Mục mỗ có ích gì?”
“Bạch mỗ tự nhiên không có khả năng trong nháy mắt biến Mục đại thiếu gia thành đại phu để chữa tốt cho Vương gia, Bạch mỗ chỉ là muốn thỉnh Mục đại thiếu gia cùng Bạch mỗ đến Vân vương phủ mà thôi, do Bạch mỗ trị liệu Vương gia, nếu là Vương gia thực sự là tính mạng có nguy.” Bạch Lưu Ly thanh âm thật thấp lại không có vị đạo đùa giỡn, “Thiên hạ này, không có Bạch mỗ cứu không người chữa khỏi.”
Mục Chiểu không có chế nhạo dõng dạc của Bạch Lưu Ly, bởi vì hắn coi như thấy tận mắt Bạch Lưu Ly giải truy ái độc trên người Bách Lý Vân Tựu, nếu nàng nói tình huống của lãnh diện nam là thật, như vậy, “Bạch gia chủ kia chỉ để ý trực tiếp đến Vân vương phủ là tốt rồi, môn của Vân vương phủ không phải là đều Bạch gia chủ mở rộng sao?”
“Bạch mỗ đích thật là có thể đi vào Vân vương phủ, nhưng không nhất định có thể nhìn thấy Vân vương gia, tính tình của Vọng Nguyệt cô nương, nghĩ đến Mục đại thiếu gia là rõ ràng.” Nếu là không có Vọng Nguyệt ở, nàng cần gì phải đến Mục phủ chuyến này, chỉ sẽ đình lại thời gian, “Nếu là Mục đại thiếu gia tin lời của tưởng Bạch mỗ, liền thỉnh lập tức theo Bạch mỗ đi Vân vương phủ một chuyến, tình huống của Vân vương gia tựa hồ không thể chờ lâu.”
Vọng Nguyệt? Mâu quang của Mục Chiểu chìm chìm, quả thực, Có Vọng Nguyệt lãnh nữ nhân ở liều mạng hộ chủ này ở, dù cho Bạch Lưu Ly có bản lĩnh cứu lãnh diện nam, nàng cũng sẽ không cho Bạch Lưu Ly tới gần lãnh diện nam, ai kêu nàng không tin Bạch Lưu Ly.
Kỳ thực hà tất Vọng Nguyệt, chính hắn cũng không tin tưởng Bạch Lưu Ly, bất quá cùng nàng chuyến này cũng không quá nhiều ngại, nếu tình huống của lãnh diện nam thực sự như Bạch Lưu Ly?
“Đồng Nhai!” Mục Chiểu gọi Đồng Nhai một tiếng, cùng lúc đó Bạch Lưu Ly đứng lên, luôn luôn giọng bình lãnh lại đang trong nháy mắt có vẻ có chút cấp thiết, “Mã xa của Bạch mỗ ở ngoài cửa phủ, Mục đại thiếu gia không cần chuẩn bị xe ngựa nữa, Bạch mỗ bất tại hồ cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, đi thôi.”
Bạch Lưu Ly nói xong, cũng không đợi Mục Chiểu phản ứng, liền xoay người hướng bên ngoài phủ bước đi, tựa hồ ở chỗ này đình lại một hồi nàng cũng cảm thấy cực kỳ không thích hợp, tựa hồ ngừng nhiều một chút tính mạng của Bách Lý Vân Tựu sẽ nguy hiểm nhiều một phần.
Mục Chiểu thấy rõ cấp thiết trong cước bộ của Bạch Lưu Ly, cũng đứng lên đi theo.

Nhìn phản ứng của Bạch Lưu Ly tựa hồ không giống như đang nói dối, nếu không phải lời nói dối, vậy lãnh diện nam tại sao lại đột nhiên nguy hiểm đến tính mạng, ấn trên má trái của hắn thấm huyết, đây chính là tình huống hắn chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe lãnh diện nam nói qua, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Dưới phân phó của Bạch Lưu Ly, Lý thúc có thể nói là lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Vân vương phủ, thời gian Bạch Lưu Ly nhảy xuống xe ngựa, Sa Mộc đã đang cầm rương gỗ nhỏ nàng phân phó mang tới trước Vân vương cửa phủ chờ nàng, thấy nàng, Sa Mộc lập tức tiến lên đem rương gỗ nhỏ đưa cho nàng, “Đại tiểu thư, đồ người cần.”
“Ân, nơi này tạm thời không cần ngươi ở đây hầu hạ, ở trong xe ngựa chờ ta là tốt rồi.” Bạch Lưu Ly tiếp nhận rương gỗ nhỏ, lại kéo dây của rương gỗ mang lên vai, sau đó nhìn về phía Mục Chiểu, “Mục đại thiếu gia, thỉnh?”
“Cho tới bây giờ chỉ nghe Bạch gia chủ kiêu ngạo man hoàng thủ đoạn độc ác, lại không biết Bạch gia chủ đối đãi hạ nhân ngược lại cũng thật ôn hòa.” Mục Chiểu cười tủm tỉm nhảy xuống xe ngựa, tự trào phúng vừa tựa như khen nhìn Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly chỉ là thản nhiên nói, “Nghe đồn dù sao cũng là nghe đồn, không phải sao?”
“Lời này trái lại có lý.” Mục Chiểu gõ hàm hoàn trên cửa chính của Vân vương phủ, ánh mắt hàm tiếu đảo qua rương gỗ nhỏ trên vai Bạch Lưu Ly, “Tựa như Mục mỗ không biết Bạch gia chủ mang rương gỗ nhỏ trái lại là phi thường có dáng dấp của đại phu một dạng.”
“Đa tạ Mục đại thiếu gia khích lệ.” Mã xa càng tiếp cận Vân vương, Bạch Lưu Ly càng không có tâm tình cùng Mục Chiểu đùa giỡn, lúc này đứng ở trước cửa Vân vương phủ, nàng càng không có tâm cùng Mục Chiểu đùa giỡn.
Cũng không vì bất cứ chuyện gì sở động nàng, cũng không nghĩ nếu là trên đời thiếu một người bị chết trong tay nàng trở nên thế nào, nàng cũng không vì bất luận kẻ nào tự hỏi, bởi vì nàng đã từng trong thế giới không có bất kỳ người nào quan tâm nàng chân chính cần nàng, nhưng nàng chẳng biết tại sao, trên đường từ Mục phủ đến Vân vương phủ trong lòng nàng đều sẽ không ngừng trồi lên cùng một vấn đề, nếu là Bách Lý Vân Tựu chết, thì như thế nào?
Nàng chán ghét ý nghĩ như vậy, rồi lại hết lần này tới lần khác không loại bỏ được, như là trồng ở trong lòng của nàng, lệnh nàng khẩn trương.
Là bởi vì hắn trong trạng nguyên phủ nói sao? Bất quá lời gặp dịp thì chơi mà thôi, lại cũng có thể ảnh hưởng lòng của nàng?
Cảm giác chết tiệt để kẻ khác phiền táo.
Đại môn đóng chặt lúc lý của Bạch Lưu Ly khó khăn lắm hạ xuống thì mở ra, Mục Chiểu cơ hồ là nhìn cũng không nhìn gia đinh mở cửa một mắt liền đi nhanh bước vào cánh cửa, Bạch Lưu Ly theo sát mà đi vào, gia đinh cũng không ngăn cản, chỉ là cung cung kính kính khép lại cửa phủ.
Mục Chiểu vào Vân vương phủ căn bản không cần bất luận kẻ nào dẫn đường, không chậm trễ chút nào đi vào trong tựa như hắn đối với từng ngọn cây cọng cỏ trong phủ đệ này một đường nhất thạch đều phi thường rõ ràng, hình như từ từ nhắm hai mắt đều biết con đường kia có thể tìm được Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly không nói một lời đi ở phía sau hắn, dù cho chưa hoàn toàn rõ ràng cách cục phủ Vân vương phủ, lại biết hắn đi đến phương hướng Ngân Ngọc hồ, đình viện đủ loại cây khô cổ quái giữa hồ.
Dựa vào thuyền nhỏ ở bờ hồ, trên thuyền vô nhân, chỉ có thuyền nhỏ lẳng lặng bên bờ, Mục Chiểu nhảy vững vàng nhảy lên thuyền nhỏ, nhưng không thấy thuyền nhỏ có chút lay động, Bạch Lưu Ly nhìn cử động nho nhỏ này của Mục Chiểu thu ở trong mắt, cũng theo nhảy lên thuyền nhỏ.
“Ai, không có người chèo thuyền, tiểu gia ta miễn cưỡng làm người chèo thuyền một hồi đi, Bạch gia chủ ngươi thật đúng là có phúc, cư nhiên có thể ngồi trên thuyền tiểu gia chèo.” Mục Chiểu một bên tấm tắc nói, nhất vừa đưa tay cầm lấy mái chèo cột ở bên thuyền.
Nhiên ngay khi tay của Mục Chiểu khó khăn lắm đụng tới mái chèo, một đạo kiếm khí lạnh như băng hướng tay hắn kéo tới, chỉ thấy hắn lập tức thu tay về, mái chèo nhưng là bị chém thành hai đoạn, ba một tiếng đập phải trong hồ nước.
“Mục Chiểu, mang theo người ngươi mang tới, cút.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi