QUỶ VƯƠNG TÁI SINH: AI DÁM ĐỘNG ĐẾN HOÀNG HẬU?



Nguyên lai lần này, Thái hậu cũng thật cao sâu.

Nàng muốn lợi dụng tính nóng nảy của Mộ tướng quân để thúc ông dấy binh đàn áp triều đình.

Nhưng nàng vạn lần không thể ngờ, đúng lúc nàng liều mình thì Mộ Quân thông suốt hơn nàng tưởng, ông không những biết kìm chế cơn nóng giận, lại còn điều Mộ Lạc đi xem xét cẩn thận.



Mộ Lạc sau khi biết chính mình bị Thái Hậu dắt mũi, hắn không khỏi tức giận, “ Hoàng cung quả thật quá nguy hiểm.

Đệ thật không nghĩ trong cung phát sinh loại sự tình này ” Nói rồi, hắn quay lại nhìn Mộ Diệp, “ Thiên hạ bên ngoài rất tốt, rất đẹp.

Huynh có bao giờ luyến tiếc không? ”.



Sao lại không luyến tiếc đây? Nhưng y càng luyến tiếc Phượng Huyền hơn.


Y sợ nếu bản thân để hắn một mình, xung quanh một người thật tâm với hắn cũng không có, y biết phải làm thế nào?

“ Mộ Lạc , ta tự biết chừng mực.

Bây giờ đệ nhanh chóng trở về báo lại với cha ta toàn toàn ổn, không giống như lời Thái hậu nói, tránh cho cha trong lúc oán giận sẽ làm những chuyện không nên làm ”.



“ Đệ đã biết ” Mộ Lạc cũng không muốn ở trong cung lâu.

Nhưng hắn lại đặc biệt thích nơi thanh nhã như Phượng Diệp Uyển, vậy nên trước khi đi, hắn không khỏi nán lại cảm thán, “ Nơi đây thật đẹp a, không giống cái cung lúc trước huynh ở, vừa tẻ nhạt lại không hợp phong tình ”

“ Đừng nhiều lời nữa, ” Mộ Diệp gấp gáp, đẩy đẩy Mộ Lạc, “ Nhớ cho kĩ nên nói gì rồi đấy.

Hơn nữa, về sau nếu gặp Phượng Huyền, đệ nhất định phải biết tuân thủ phép tắc, ta không cho phép đệ ăn nói hành xử tùy tiện như hôm nay! ”

“ Rõ rõ ” Mộ Lạc cong môi.

Sau đó nhanh nhẹn xuất xung, trở về phủ Thừa tướng.



***

“ Từ khi nào Mộ Quân lại cẩn trọng như vậy? ” Hoàng Ỷ Lan tức giận, đập vỡ chén trà trong tay.



Phượng Dạ sớm quen với tình cảnh này, hắn đương nhiên biết gấp gáp sẽ không tốt.

Một phong thư sao có thể khiến cho Mộ Quân tin tưởng chứ?

“ Mẫu hậu, người yên tâm đi.

Nhi thần đương nhiên sẽ có cách, vừa để chứng thực cho lời chúng ta nói, vừa khiến cho Mộ tướng quân phát điên vì bất an! ” Phượng Dạ tay gõ lên bàn phát ra âm thanh lộc cộc.

Hắn vô cùng an tĩnh, bình thản cười, “ Chỉ với một phong thư không rõ thực - hư, sao có thể khiến cho Mộ tướng quân bảo vệ Mộ Diệp, mang y trở về đây? ”


Hoàng Ỷ Lan thoáng cau mày, mục đích của nàng không phải để Mộ Quân cứu thoát nhi tử của ông! Ý nàng chính là đoạt vị!

Nhưng nàng biết, Phượng Dạ không nghĩ thế.

Bất quá mẫu tử nàng chỉ có chung một mục đích là làm hại đến Phượng Huyền.



“ Dạ nhi, con nghĩ được kế tốt rồi sao? ” Hoàng Ỷ Lan khó tin hỏi.



Phượng Dạ cười nhạt, “ Đương nhiên ”.

Sau đó hắn vỗ tay, thái giám Tiết Tử mang theo một nữ nhân cả thân tràn đầy vết thương tới.

Nàng vừa được mang đến đã bất tỉnh ngã xuống sàn.



Hoàng Ỷ Lan nhìn gần mới run rẩy, nàng chính là Tuyết Linh Chi! Nhưng vì sao lại thảm hại đến vậy chứ?

“ Mẫu hậu không cần phải nghĩ vì sao ả ta biến thành bộ dạng này, là nhi thần đút cho lão già nhà ả ta một chút bạc, lão đã nghe theo nhi thần, đánh con gái lão đến thân tàn ma dại ” Phượng Dạ hờ hững nói, khoé môi không khỏi lộ ra một tia châm chọc, “ Đúng là tiện dân, suy nghĩ cũng thấp kém đến mức khó nhìn ”

Hoàng Ỷ Lan còn không hiểu tâm tư Phượng Dạ, tâm nàng khẽ run, “ Vì sao con phải làm hại đến Tuyết Linh Chi.

Nàng ta thì có gì liên quan? ”

Phượng Dạ cong môi, quả nhiên mẫu hậu của hắn chưa từng được phụ hoàng hắn yêu thương, vậy nên không thể hiểu được.



“ Dù cho Phượng Huyền vì lý do gì bỗng nhiên dứt tình với Tuyết Linh Chi, quay qua sủng ái Mộ Diệp.

Nhưng ái tình là gì chứ? Nói dứt là dứt được sao? Tuyết Linh Chi vốn là cái tên cấm trong hoàng cung, trong lòng Mộ Diệp.

Nếu cái người này một lần nữa xuất hiện, lại thân tàn ma dại đến thế, mẫu hậu nghĩ xem Phượng Huyền sẽ như thế nào? Hắn đương nhiên không thể trơ mắt làm ngơ! Ít nhiều cũng sẽ chiếu cố Tuyết Linh Chi.


Trong lúc đó, gợn sóng nhỏ nổi lên thôi cũng biến thành lớn, chúng ta chỉ cần chờ thời cơ thích hợp, đánh một quyền vào tâm Mộ Diệp, y nhất định sẽ thông suốt, dù cho có si tâm đến thế nào ”.



Hoàng Ỷ Lan không khỏi run rẩy bất ngờ.

Nhi tử của nàng sinh, đến nàng cũng không thể hiểu nổi.

Từ bao giờ tâm cơ của Phượng Dạ lại thâm sâu khó lường đến như vậy?

Nàng không thể hỏi, cũng không thể nói, nàng chỉ chăm chăm nhìn thân ảnh Tuyết Linh Chi sõng soài dưới đất, ái ngại khôn nguôi, “ Dạ nhi, con không sợ lão kia sẽ đánh chết Tuyết Linh Chi sao? ”

“ Sao phải sợ? ” Phượng Dạ hờ hững nói, ” Nữ nhân xuất từ thanh lâu như ả ta, mạng cũng hèn kém như thế.

Ai mà biết được lão già kia có phải cha nàng ta thật hay không? ”.



Hoàng Ỷ Lan sửng sốt, “ Không thể nào! Ai gia rõ ràng đã điều tra kĩ thân phận của nàng ! ”

Phượng Dạ thấy biểu tình Hoàng Ỷ Lan như vậy, hắn không khỏi cong môi cười, “ Mẫu hậu quả nhiên không hiểu.

Mẫu hậu nên nhớ nàng ta xuất thân ti tiện, muốn lừa mẫu hậu có gì khó? Lấy thân ra là được ”




.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi