QUỶ VƯƠNG TÁI SINH: AI DÁM ĐỘNG ĐẾN HOÀNG HẬU?



Hoàng Ỷ Lan thất thần, trong một khắc mơ hồ.

Nàng không biết rõ Phượng Dạ trước mắt có phải con nàng sinh hay không.



Hắn chưa từng phải vì tranh đấu mà hao tâm.

Khi Phượng Huyền đăng cơ, Phượng Dạ cũng không mảy may lộ ra ý đố kị, thậm chí là vô cùng thản nhiên chúc mừng Phượng Huyền.



Chỉ cho đến khi.

.

.

Nàng đã đưa ra một quyết định sai lầm mà không thể quay đầu.

Nếu có thể, nàng thà rằng để Phượng Huyền lập cung tần phi tử cũng không muốn Phượng Dạ phải phát điên vì đố kị.



Chung quy lại, nàng không nhận ra con nàng sinh.

.


.

Đến cuối cùng còn vô tình hơn cả nàng.



“ Phượng Dạ, từ trước đến giờ, ai gia trải qua bao hồi tranh đấu.

.

.

Cũng hiểu được lòng người quỷ kế đa đoan.

Nhưng Phượng Dạ, làm gì cũng phải có chừng mực! ”

“ Chừng mực ? ” Phượng Dạ cười nhạt, “ Cái gì mà chừng mực hay không chừng mực ? Không phải mẫu hậu từng nói chỉ cần đạt được mục đích, còn không cần quan tâm đến vì sao đạt được ư? Nhi thần chỉ mới làm hại một nữ nhân xuất từ thanh lâu, vậy mà mẫu hậu đã gấp gáp rồi? ”.



Hoàng Ỷ Lan miễn cưỡng nâng mắt, “ Nhưng mục đích của con là gì? Con tưởng ai gia không biết sao? Chỉ là, ai gia nghĩ mãi không ra, cũng rất muốn hỏi con, có đáng hay không? ”.



“ Sao lại không đáng? ” Phượng Dạ điềm tĩnh nói, “ Khó khăn lắm mới thích một người nhiều đến vậy, sao phải vì một câu “ đáng hay không đáng ” mà từ bỏ? ”.



Hắn đã từng nhìn thấy núi cao, cũng nhìn thấy sông lớn, hắn hiểu rõ thiên hạ này đẹp đến thế nào.

Nhưng hắn lại chỉ muốn một đời thiển cận, trong mắt chỉ lưu lại một người.



Vì một chữ thích, nguyện đối mặt với gian nan.



“ Hiện tại, cái gì nhi thần cũng làm rồi, chỉ cần từ từ đợi cho Mộ Diệp hiểu ra thôi ”.

Phượng Dạ nhợt nhạt cười, tâm thần có phần không ổn định, nhưng lại khéo léo che giấu Hoàng Ỷ Lan, “ Lời gì cần nói cũng đã nói, nhi thần xin phép mẫu hậu cáo lui ”.



Sau khi Phượng Dạ mang theo Tuyết Linh Chi rời khỏi cung điện của Thái hậu, trời nổi gió.



__

Phượng Huyền rất cẩn thận, hắn đợi cho Mộ Lạc rời đi rồi mới lò dò đi tới Phượng Diệp Uyển nhìn Mộ Diệp.



Bấy giờ đã là giờ Hợi, bóng đêm lặng lẽ xâm lấn.


Trăng sáng cũng phủ xuống màu bạc trắng, nguyệt hắc phong cao.



Mộ Diệp khoác áo bào trắng như tuyết, đặt người vào bồn tắm, cả người cũng giống như hòa hợp hơi nước mông lung, lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện, hấp dẫn mị hoặc cực hạn, rồi lại ở trong vô hình tản mát ra khí chất thanh nhã làm cho người ta bị mê hoặc.



Đột nhiên, trong không khí tựa hồ truyền đến hơi thở khác thường.



“ Người nào? ” Y quay đầu quát lạnh một tiếng, tay còn định với lấy y phục mặc vào, nhưng bàn tay của Phượng Huyền nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã giữ được tay y.



“ Mộ Diệp, đừng hoảng, là ta ”.



Mộ Diệp cau mày, y lạnh lùng nhìn Phượng Huyền một cái, tỏ vẻ không hài lòng, “ Biết rồi, vậy thì huynh ra ngoài đi ”

“ Sao phải ra ngoài? Đệ là thê tử của ta, ta nhìn đệ một chút thì có sao? Thậm chí là động chạm cũng không kì lạ ”.

Phượng Huyền vừa nói vừa nâng tóc y lên, đặt một nụ hôn, sau đó mới ngước lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng của Mộ Diệp, nhếch môi cười.



Phượng Huyền chăm chú nhìn môi mỏng hấp dẫn của Mộ Diệp, thật sự rất muốn hôn một chút.



Nghĩ là làm, trong màn hơi nước, hắn nâng cằm Mộ Diệp, dịu dàng đặt lên môi y một nụ hôn, hơi thở gấp gáp, cơ thể từng chút một càng nóng.

Mộ Diệp chẳng mấy chốc liền mềm nhũn, mà Phượng Huyền cũng cảm giác được hắn có phản ứng.



“ Ưm.

.

.

” Mộ Diệp phát hoảng, nhẹ nhàng đẩy hắn, nhưng vẫn rất quyết liệt chối từ, “ Mau ra ngoài, Phượng Huyền, ta nói huynh mau ra ngoài, nhanh ! ”

“ Sao có thể đây? ” Phượng Huyền ghé vào tai y, thì thầm ám muội, “ Đệ là người của ta, là thê tử của ta, còn không mau tới để ta yêu thương đệ? ”

Nhưng Phượng Huyền vạn lần không ngờ, Mộ Diệp lại cúi đầu không đáp.

Bộ dạng y thật sự kì lạ, hắn thật không dễ nhìn ra.



“ Ừm, được ” Mộ Diệp nhàn nhạt nói, chẳng mấy chốc đã đánh vào tâm Phượng Huyền.




“ Miễn cưỡng như vậy làm gì chứ? Ta cũng đâu phải lòng lang dạ sói cưỡng ép đệ đâu? ” Phượng Huyền thở dài, mặc dù rất thất vọng, nhưng cũng phải luyến tiếc kìm hãm bản thân, “ Vậy ta đi đây, đệ đừng ngâm mình lâu quá, sẽ nhiễm lạnh ”.



Mộ Diệp chỉ gật đầu, không đáp lại hắn.

Y biết bản thân thế này là không phải với Phượng Huyền, nhưng những lời kia của Phượng Huyền ba năm trước cứ mãi quanh quẩn trong đầu y, bám riết lấy y không tha.

.

.



Nếu có thể, y rất muốn ngay lập tức quên đi, nhưng không thể nào quên được.

Chỉ cần Phượng Huyền lờ mờ động chạm tới y, y lại nhớ tới những lời Phượng Huyền từng thề đêm hôm đấy, — nhớ tới đêm mà y bất lực ôm ngực khóc, không biết phải làm sao.



Vô dụng.

.

.

Thật vô dụng.



Mộ Diệp cắn môi tự trách, ánh mắt càng trở nên mơ hồ.



Đã hứa sẽ không để Phượng Huyền phải ủy khuất, đã hứa sẽ không khước từ bất kì yêu cầu nào của hắn.

Nhưng vì sao, lần này y lại thảm hại đến thế chứ?




.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi