QUỲ XIN NỮ CHỦ BUÔNG THA BỔN CÁ MẶN

[Trị số hắc hóa 100!]

Cung Trĩ cảm thấy trước mắt mình tối đen, lồng ngực của nàng truyền tới cảm giác quặn đau vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng nắm thật chặt áo ngực của mình, khom người xuống thật sâu. Bên người truyền tới giọng nói lo lắng của Thẩm Thư, nàng muốn cho Thẩm Thư một nụ mỉm cười, nhưng mồ hôi lạnh lại chảy xuống như dòng nước.

Cung Trĩ quen loại cảm giác này.

Đây là cơn đau thắt cơ tim lúc đó dẫn tới cái chết của Cung Trĩ.

[Trị số hắc hóa đã đạt giá trị tối đa, ký chủ còn có 1 phút tiến hành từ giã thế giới, mời nắm chắc thời gian, nói lời từ biệt với người mình yêu đi.]

Từ, từ giã cái quần què!! Nàng sẽ không chết!

Cung Trĩ dùng sức cắn thịt mềm trong khoang miệng mình, đau đớn làm cho nàng rốt cuộc lấy lại một chút thần trí. Nàng túm lấy Thẩm Thư: "Dì, gọi điện thoại cho con gái dì."


Thẩm Thư thấy bộ dáng Cung Trĩ, trong lúc nhất thời cũng hoảng hốt, bà vội vàng gật đầu, gọi điện thoại cho con gái.

"A lô? Mẹ?"

[Trị số hắc hóa 99]

Trong nháy mắt điện thoại được kết nối đó, trị số hắc hóa đột nhiên hạ xuống.

Ngực quặn đau chậm rãi rút đi, Cung Trĩ mồ hôi đầy đầu, ngồi ở bên cạnh thở hổn hển.

"Tiểu Dĩnh à, Cung..." Thẩm Thư mới vừa muốn nói gì, Cung Trĩ giơ lên đầu ngón tay, ở bên mép làm cái suỵt. Thẩm Thư nhíu mày, tay của bà để dưới chuông y tá, hơi đứng dậy che chở Cung Trĩ.

Cung Trĩ liếc nhìn Thẩm Thư, mỉm cười với bà: "Dì, đừng ngọ nguậy, dì còn đang truyền nước đó.

"Cái này nào có quan trọng bằng thân thể con." Thẩm Thư cau mày nói, "Con khó chịu chỗ nào? Dì gọi bác sĩ rồi, bọn họ sẽ tới rất nhanh."


"Con không sao, chỉ là...chỉ là có chút đau bụng. Dì nói chuyện một lúc với đàn chị trước đi, ngàn vạn lần đừng cúp điện thoại." Cung Trĩ nói, vẻ mặt thành khẩn, "Nếu không con đi ra ngoài, sẽ không có ai tán gẫu với dì. Cho nên ngàn vạn lần đừng cúp điện thoại đó."

Nói xong, Cung Trĩ nhảy dựng lên liền chạy ra ngoài.

"Ấy!" Thẩm Thư ngăn trở không kịp, trơ mắt nhìn Cung Trĩ chạy ra ngoài như thỏ. Mà đầu điện thoại bên kia Thẩm Dĩnh còn đang hỏi Thẩm Thư làm sao vậy.

Thẩm Thư không nhịn được than thở: "Con bé kia nói bụng mình đau, mẹ thấy sắc mặt nó rất khó coi, lát nữa con mang con bé đi xem một chút..."

Cung Trĩ sải bước đi về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, nàng đã cực kỳ lâu không có trải qua cảm thụ giữa sống và chết này, nàng cũng không muốn nếm thử lần thứ hai nữa.


[Nữ chính ở đâu?]

Hệ thống căn bản không dám thờ ơ: [Đã tra ra được đường đi thuận lợi nhất cho ký chủ.]

Cung Trĩ quét mắt lộ tuyến trong đầu, nhíu mày: [Cô ấy lại xảy ra chuyện gì?]

Hệ thống có chút chột dạ: [Cái này, có lẽ là đến điểm ngoặt cốt truyện... Ký chủ cô cũng biết, đây là một thế giới chân thật, tác giả viết văn cũng không có khả năng viết ngày nào tháng nào năm nào, chúng ta...]

[Chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán.]

Cung Trĩ cười lạnh, nàng dựa theo bản đồ hệ thống cung cấp, vòng qua khúc quanh thang lầu, ngước mắt thấy được chỗ đóng tiền. Cung Trĩ trong lòng hiểu rõ, Thẩm Dĩnh mượn cớ đi rót nước, nhưng thật ra là tới đóng bổ sung chi phí.

Mà giờ phút này vị trí của nữ chính thực ra là ở cửa chính chỗ đóng tiền, trong tay cô cầm hóa đơn, một tay cầm điện thoại, ánh mắt lạnh như băng, nhìn người đàn ông trước mặt.
[Chú ý, chú ý, hệ thống kiểm tra được nhân vật then chốt, Ông Nam.] Hệ thống đột nhiên vang lên bíp bíp bíp.

[Ông Nam?] Cung Trĩ hỏi ngược lại một tiếng.

Hệ thống: [Chính là nam thứ.]

Cung Trĩ à một tiếng: [Tôi nhớ ra rồi, khi còn bé hắn là tùy tùng của anh tôi, tôi không thích hắn, liền đánh hắn một trận, bảo anh tôi cách xa hắn một chút.]

Hệ thống: [... Ngài thật là hoàn toàn sáp nhập vào cái thế giới này nhỉ.]

Cung Trĩ từ chối cho ý kiến, nàng nhìn Ông Nam, trong trí nhớ của nàng thằng bé ăn hiếp con gái kia, bây giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, mặc âu phục phẳng phiu, đứng ở đó đưa đến không ít phái nữ quay đầu dừng chân nhìn lén. Hắn một tay đút túi, một tay dựa vào tường, dùng phương thức kabedon cản đường Thẩm Dĩnh.
[Ehmm...Vẫn đáng ghét như vậy.] Cung Trĩ không nhịn được nói.

Nàng nhìn thấy Thẩm Dĩnh trầm mặc một hồi, khẽ nói cái gì, cúp điện thoại. Cô đi vòng qua Ông Nam, đối phương lại cười ngăn cản cô: "Vị tiểu thư này, tiện nói cho anh biết phương thức liên lạc với em được không?"

"Tôi đã nói rồi, không có tiện." Giọng Thẩm Dĩnh lạnh lùng, nhưng quần áo cô mặc lại tràn đầy vẻ tinh thần phấn chấn của thanh niên, nhìn qua giống như là hoa hồng tuốt gai, một chút uy hϊếp cũng không có.

"Đừng quyết tuyệt như thế chứ." Ông Nam cười cợt, "Anh nghe y tá nói về em, em là cô gái hiền lành lại hiếu thuận, anh chỉ là muốn trợ giúp em thôi."

Vừa nói hắn vừa nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt gò má trông hơi tái nhợt, cô bé mới vừa ra trường, trên người còn có mùi vị hồn nhiên, gương mặt không trang điểm, nhưng óng ánh long lanh, thật giống như trong suốt.
Ông Nam không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hắn có loại xúc động muốn thân cận mỹ nhân. Hắn hạ thấp giọng xuống, cười lên: "Mẹ em tốn không ít tiền nhỉ, anh có thể giúp em, chỉ cần mỗi phương thức liên lạc của em thôi, có phải rất có lời không?"

"..." Thẩm Dĩnh lập tức nhìn về phía Ông Nam, ánh mắt của cô lạnh như băng, nhưng trời sinh gương mặt lại là nhu nhược dễ ăn hiếp. Dáng vẻ tương phản này thật sự làm cho Ông Nam có cảm giác kích động đến phát run.

Ông Nam cẩn thận quan sát Thẩm Dĩnh, đột nhiên nói: "Trông em có chút quen mắt..." Hắn dường như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cười lên, "Anh biết là ai rồi, em tốt nhất là bây giờ đồng ý anh, nếu không bị một tên khác phát hiện..."

[Trị số hắc hóa 99]

Cung Trĩ khẽ ho một tiếng, nàng phải đứng ra, nếu nói trước đây còn có hoài nghi đối với hệ thống, tim quặn đau như vậy hoàn toàn làm cho nàng từ bỏ cái ý nghĩ này.
Nàng nhìn hai người, cười như không cười: "Tại nơi đông người như vậy, vị tiên sinh này có phải có chút không đủ thân sĩ không."

Thẩm Dĩnh gần như là ngay tắp lự nhìn về phía Cung Trĩ, cô nhìn ánh mắt âm trầm của Cung Trĩ, lại nhìn Ông Nam nhíu chặt lông mày, cô như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, mím chặt môi.

"Cung Trĩ." Ông Nam quay đầu, giọng nói cắn răng nghiến lợi.

"Thì ra anh còn nhớ tôi à." Cung Trĩ hất tóc rủ xuống trên vai ra sau, cười hết sức máy móc, "Anh Ông Nam."

Ông Nam thu tay về, mà Thẩm Dĩnh cũng lùi về phía sau, Cung Trĩ lập tức nhìn về phía Thẩm Dĩnh: "Cô lùi cái gì? Qua chỗ tôi, bé ngoan không được chơi với mấy gã cặn bã."

Thẩm Dĩnh có chút ngạc nhiên nghi ngờ liếc nhìn Cung Trĩ, cuối cùng vẫn lựa chọn đi đến phía Cung Trĩ.

Cung Trĩ bắt lấy tay Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh cứng đờ người, nhưng cô có thể cảm giác được sức lực của Cung Trĩ, không lỏng không chặt giữ lấy cổ tay của cô, kéo cô về phía sau.
Vì vậy Thẩm Dĩnh thở phào một hơi, thuận theo sức lực của Cung Trĩ, bị nàng kéo đến phía sau. Cô nhìn sau lưng Cung Trĩ, cô gái này còn nhỏ tuổi hơn cô một tẹo, bả vai gầy nhom, chiều cao cũng thấp hơn cô một chút, nhưng lại lấy tư thái của người bảo hộ đứng ở đằng trước cô.

"Gã cặn bã gì cơ, Cung Trĩ cô đừng có mà bêu xấu thanh danh của tôi." Ông Nam nhíu mày, hắn nói chuyện không nhanh không chậm, nhìn qua rất có vẻ đàn ông trưởng thành chỉ trích bé gái chưa chín chắn.

Cung Trĩ nở nụ cười: "Anh bây giờ lớn rồi, trước kia đua xe, hộp đêm, đánh người..."

"Được rồi." Sắc mặt Ông Nam cứng đờ, vội vã ngắt lời, hắn đã nghe thấy người xem náo nhiệt bên cạnh đang xì xào bàn tán rồi. Lúc trước hắn ngăn cản Thẩm Dĩnh, không để ý những người khác, đó là hắn lộ ra sức quyến rũ của mình, bây giờ thì sao, hắn chỉ muốn để cho người xung quanh đều mau đi đi.
Cung Trĩ nhún vai: "Đây là người của tôi, anh đừng có mà động đực bừa bãi."

"Người của cô?" Ông Nam cười hừ một tiếng, "Tôi cũng không tin cô không nhìn ra cô ấy giống ai. Sợ không phải cô tìm cho anh cô để lấy lòng gã sao."

Cung Trĩ cười cợt: "Tôi cũng không giống như đám phế vật nhà anh cần phải lấy lòng người khác mới có thể sống sót, anh có thể đi chứng thực với anh trai tôi, nhìn xem cô ấy rốt cuộc là của ai."

Cung Trĩ nắm chặt tay Thẩm Dĩnh, mang cô đi về, nàng đi được mấy bước, lại quay đầu, nhìn Ông Nam: "Đúng rồi, đừng nghĩ có những tâm tư khác, nếu như để tôi biết, vậy tôi cũng không ngại để cho ông nội của anh biết đâu."

Sắc mặt Ông Nam cứng đờ, cũng không đoái hoài đến chuyện giả vờ giả vịt, tức đến nổ phổi nói: "Cô bao lớn rồi, còn giở trò tố cáo này!"
"Có tác dụng là được." Cung Trĩ phất phất tay, kéo Thẩm Dĩnh đi.

[Nam thứ không phải là thiết lập nhân vật thâm tình hào hoa phong nhã sao? Tại sao vậy, loại nhị thế tổ quần áo lụa là này cũng có thể làm nam thứ?]

Hệ thống yếu ớt nói: [Đàn ông đều là thích nữ chính sau đó mới chung tình mà...Còn nữa, bên trong sách, ký chủ cô lưu luyến si mê hắn, nhưng hắn thích nữ chính, cho nên cô mới nhằm vào nữ chính như vậy...]

Cung Trĩ ngừng lại bước chân. Thẩm Dĩnh suýt chút nữa lảo đảo một cái đụng vào người Cung Trĩ, cô kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Cung Trĩ âm trầm trả lời: "Trời lạnh rồi, Ông gia nên phá sản*."

(*câu này là câu nói thương hiệu của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết nào ấy, phổ biến bên TQ lắm.)

--------------------------------------
Day 8 Nhật ký của Cung Trĩ

Suýt chút nữa chết rồi! Ông Nam tên cẩu nam nhân này! Ta không để yên cho ngươi đâu!!

Day 8 Nhật ký của Thẩm Dĩnh

Cái gã dính người, làm ra vẻ tình thâm này, thực tế là cẩu nam nhân cuồng theo dõi!

Cẩu nữ nhân này sẽ không còn thích cẩu nam nhân đó chứ??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi