QUỲ XIN NỮ CHỦ BUÔNG THA BỔN CÁ MẶN

Những lời này quả thực quá ảo tưởng sức mạnh, Thẩm Dĩnh ngẩn người, liền không nhịn được bật cười xì một tiếng. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Trĩ mặt đỏ tới mang tai nhìn mình, vì vậy cô cong môi cười càng vui vẻ hơn.

Cung Trĩ nín nửa ngày, không nói được lời nào, chỉ có thể hậm hực quay đầu, sải bước đi về phía phòng bệnh của Thẩm Thư.

[Mình nhất định là bị khuôn mẫu ngôn tình thời xưa của tác giả rách này làm đầu óc mê muội!] Vừa đi, Cung Trĩ vừa tức tối nghĩ.

Hệ thống ừ ừ gật đầu, liều mạng nịnh hót: [Không sai, đều là tác giả sai!]

Cung Trĩ đi tới trước phòng bệnh của Thẩm Thư, nhìn thấy nét mặt xen lẫn ngạc nhiên mừng rỡ của Thẩm Thư, lúc này mới ý thức được, ở đây còn có một cái phiền toái lớn chờ nàng.


"Cho nên, trước đó cô bị sao vậy?" Thẩm Dĩnh yên lặng nghe mẹ nôn nóng và lo lắng nói xong, lúc này mới quay đầu nhìn Cung Trĩ.

Cung Trĩ gặp biến không sợ, gương mặt non mềm nói hươu nói vượn: "Không sao, trường chúng tôi có biểu diễn kịch nói, tôi chính là ngẫu hứng diễn xuất một đoạn. Không nghĩ tới hù đến dì, tôi liền..."

"Cô liền chạy, chạy thẳng đến chỗ tôi à?" Thẩm Dĩnh tiếp lời.

Cung Trĩ cảm thấy trong lời nói này hình như mang theo ý khác, nàng im lặng một lúc, không nghĩ ra được là lạ ở chỗ nào, vì vậy dứt khoát thức thời gật đầu một cái: "Không sai, chính là như vậy."

"Được rồi." Thẩm Dĩnh thở ra một hơi thật dài, đứng lên, "Cô đi theo tôi kiểm tra một chút."

"Tôi không..." Cung Trĩ còn muốn giãy dụa một phen.

Thẩm Thư liền mở miệng: "Bất kể là thật hay giả, đều phải kiểm tra một chút, con lúc ấy ra thật là nhiều mồ hôi lạnh."


Cung Trĩ nhìn Thẩm Thư, lúc Thẩm Thư sinh con còn là một thiếu nữ, bây giờ con gái tốt nghiệp đại học rồi, thật ra thì Thẩm Thư cũng chỉ mới khoảng bốn mươi. Nếu giống như gia đình Cung Trĩ, người bốn mươi tuổi, mặt có thể trẻ như hai mươi tuổi. Nhưng Thẩm Thư đã trải qua cuộc sống trắc trở và ốm đau, mặc dù dung mạo của bà xinh đẹp, nhưng khóe mắt giăng đầy nếp nhăn li ti, hiện ra vẻ già nua.

Ánh mắt bà nhìn Cung Trĩ là quan tâm thuần túy.

Đối với tình cảm quá chân thành của người ngoài, Cung Trĩ luôn không có cách nào cự tuyệt. Nàng há miệng, cuối cùng vẫn ngượng ngùng đứng lên, đi theo sau Thẩm Dĩnh.

Thẩm Dĩnh rất quen bệnh viện, cô nhanh chóng làm thủ tục đóng tiền cho Cung Trĩ, Cung Trĩ muốn giành trả tiền, nhưng Thẩm Dĩnh chặn lại, nhìn vào mắt Cung Trĩ: "Khoản tiền này là vì để cho mẹ tôi an tâm."


Cung Trĩ mấp máy môi, nàng đột nhiên có chút hối hận nói lung tung lừa dối Thẩm Dĩnh.

Thẩm Thư là một người tốt, bà ấy không giống Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh dĩ nhiên cũng không phải là một người xấu, nhưng trị số hắc hóa của cô quá bất ổn định, cảm giác mang lại cho Cung Trĩ cũng phiền toái hơn những người khác.

Nhưng Thẩm Thư thì khác, Thẩm Thư tỏa ra thiện ý đơn thuần, dường như bà biết Cung Trĩ có khó khăn khó nói, cũng không hỏi tới và nghi ngờ, chỉ cố gắng hết sức mình đi nghĩ biện pháp.

Mặc dù cái thế giới này bao giờ cũng cười nhạo người đơn thuần, cười nhạo thiện ý không có hồi báo và lợi ích. Nhưng khi con người ta đối mặt với thiện ý như vậy, đều là ngóng trông từ tận đáy lòng.

Cung Trĩ cũng không ngoại lệ.

Thẩm Dĩnh nhìn nàng đi theo phía sau mình, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu, giống như một con thỏ không còn thức ăn, có chút mất hứng nhưng vẫn ngoan ngoãn. Cô hơi hé môi cười, nhưng lại rất nhanh biến mất.
[Trị số hắc hóa 97.]

Cung Trĩ kiểm tra toàn bộ các mục lớn. Trừ một số mục cần cách mấy ngày mới có thể lấy được báo cáo, kết quả đưa ra trong ngày đều biểu hiện Cung Trĩ vô cùng khỏe mạnh, khỏe mạnh hơn đại đa số người cùng tuổi nàng.

"Cô bé thân thể không tệ, nhìn cái là biết có ngủ đúng giờ, chăm vận động." Bác sĩ liếc nhìn báo cáo, mỉm cười, "Mấy đứa trẻ các cháu tuổi này rất thích thức đêm, bây giờ cứ ỷ vào mình còn trẻ, qua 25 là biết đau."

"Còn không phải sao? Thức đêm là khỏi dậy."

Cung Trĩ đã từng chết trẻ tràn đầy xúc động, trò chuyện cùng bác sĩ, khiến bác sĩ cười ha ha: "Con bé này thật thú vị, bây giờ ít ai có thể biết dưỡng sinh như vậy."

Thẩm Dĩnh ở một bên nhìn, cô bất đắc dĩ lắc đầu, lại hỏi ý bác sĩ: "Nói như vậy, cô ấy không sao ạ?"
"Cụ thể còn phải xem những báo cáo khác. Có điều sắc mặt của cô bé rất tốt, hẳn là không phải chuyện gì to tát." Bác sĩ cười trả lời.

Cung Trĩ nhìn, sau đó nhướng mày với Thẩm Dĩnh, ý tứ rất rõ ràng.

Thẩm Dĩnh không để ý đến Cung Trĩ, chỉ lễ phép cảm ơn bác sĩ, lại hỏi những việc cần chú ý. Cuối cùng, cô nghiêng đầu liếc nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ sờ chóp mũi của mình, đột nhiên có chút chột dạ, bèn ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thẩm Dĩnh.

Thẩm Dĩnh chậm rãi đi về phía trước, Cung Trĩ đi ở phía sau cô, nhìn bóng lưng gầy yếu của cô đi về phía trước.

Hơi quá gầy...

Cung Trĩ không nhịn được nghĩ, Thẩm Dĩnh quả thực dung mạo rất giống bạch nguyệt quang kia, nhưng bởi vì cuộc sống của cô bộn bề, thân thể quá gầy, so với người kia càng trông như búp bê dễ vỡ.
Cung Trĩ không nhịn được thở dài, Thẩm Dĩnh đột nhiên dừng bước, cô quay đầu nhìn về phía Cung Trĩ, hỏi: "Cô đang nghĩ gì?"

"Nghĩ về cô..." Cung Trĩ đáp.

Ý thức trở về, nàng kịp thời dừng lại, nhìn con mắt hơi trợn to của Thẩm Dĩnh, nàng mới nhận ra được mình rốt cuộc nói lời ngốc nghếch gì.

Nàng cố ra vẻ ngả ngớn cười cợt: "Bộ dáng này của cô, công ty sẽ bị người ta cho là thuê lao động trẻ em đó, cô phải ráng có xôi có thịt mới được."

Nói đến đây, trong giọng nói của Cung Trĩ đều mang chút đau lòng: "Đây chính là năm triệu đó, cô nhất định phải kiếm về cho tôi."

Thẩm Dĩnh giật giật khóe môi: "Tôi còn tưởng rằng người như cô, sẽ không để ý năm triệu không đáng kể." Cô nói chuyện, giọng nói mang một ít ung dung nhỏ bé không thể nhận ra.
"Tiền của ai cũng không phải gió lớn thổi tới." Cung Trĩ vô cùng đau lòng, kiên quyết muốn thay đổi kiểu tam quan tiểu thuyết ngôn tình thời xưa độc hại này của nữ chính.

"Nhưng lại không cần cô đi kiếm." Thẩm Dĩnh nói như là nghiện cãi nhau.

Cung Trĩ lắc đầu: "Làm gì có, báo cáo tài chính dù sao cô cũng phải biết xem đi. Hơn nữa kinh doanh nhỏ thông thường, cần nhân viên tiếp thị, nhưng có nơi cũng cần mạng giao thiệp, cần dẫn đầu, cần đường lối. Người bên cạnh không tìm được, vậy thì tôi phải làm. Những quan hệ này cũng phải duy trì thường ngày, nào có dễ dàng như vậy. Vả lại, chuyện cần tôi ra mặt, đều không phải là chuyện nhỏ, phải xốc lên 120% tinh thần để ứng đối."

Cung Trĩ lải nhải kể lể công tác khổ cực, Thẩm Dĩnh đi theo bên cạnh nàng, thỉnh thoảng gật đầu, vẻ mặt như thả hồn đi đâu. Thẩm Dĩnh còn nhớ trong ký ức lúc trước, con bé ngực lớn nhưng không có đầu óc kia, mấy chuyện làm ăn với báo cáo tài chính này nọ, nàng chưa bao giờ hỏi tới, chỉ có lúc cần tiền mới có thể chạy tới đòi cha mẹ.
Gia đình như Cung gia, dù có trọng nam khinh nữ thế nào đi nữa, cũng sẽ không bạc đãi con gái của mình. Nếu như con gái có tiền đồ, cũng sẵn lòng ra sức mấy phần, chẳng qua nếu là đứa ngu không chịu nổi, vậy thì cứ nuôi như vậy, nuôi thành thiên kim kiêu căng, cũng không có tổn thất gì.

Mà bây giờ Cung Trĩ đi theo bên cạnh cô, hiển nhiên hoàn toàn khác với người trong trí nhớ.

Các nàng thật là cùng một người sao?

Thẩm Dĩnh có chút mê muội, nhưng người bên cạnh đây, không thể nghi ngờ càng khiến người ta cảm thấy thả lỏng và đáng tín nhiệm.

[Trị số hắc hóa 95.]

Cung Trĩ bỗng cảm thấy phấn chấn: [Giảm rồi giảm rồi! Trị số hắc hóa giảm rồi! Nhất định là bởi vì tôi nói quá có đạo lý.]

Hệ thống cũng hết sức kích động: [Xông lên đi ký chủ, thế giới có hi vọng rồi!]
Cung Trĩ lộ ra nụ cười, liền nói kỹ lưỡng hơn một chút.

Các nàng đi thẳng đến phòng Thẩm Thư, thời gian đã không còn sớm, vì vậy các nàng cùng chào tạm biệt với Thẩm Thư.

Cung Trĩ nói nhiều đến mức nước miếng khô quắt, nhưng nghĩ tới trị số hắc hóa, lại không nhịn được ho khan một tiếng, định tiếp tục. Hết cách rồi, trị số hắc hóa bây giờ còn cao như vậy, nàng quả thực có chút không yên tâm, luôn cảm thấy tùy tiện chập chờn một chút chính mình liền muốn thăng thiên.

"Hôm nay cô đặc biệt nói nhiều." Cuối cùng Thẩm Dĩnh nói một câu hoàn toàn ngăn chặn Cung Trĩ.

[Đây là thái độ đối với kim chủ sao??] Cung Trĩ dùng sức ở trong lòng nhắc đến hệ thống, [Nếu như đối tượng là anh tôi, cô ấy dám nói chuyện như thế với anh tôi sao?]
Hệ thống: [Kia, người ta là nam chính, có trao đổi thể xác làm bước đệm.]

Cung Trĩ: [... Tình dục! Đây là Tấn Giang không cho phép!]

Nhưng chuyện bán thân là không thể nào, Cung Trĩ bĩu môi: [Tôi thật là không hiểu, tại sao có người lại quan tâm đến loại việc tốn một đống tiền còn tốn thể lực như thế này.]

Hệ thống: [Ký chủ không muốn bao nuôi sao, cơ thể xinh đẹp, bất luận trai gái đều rất tốt mà?]

Cung Trĩ nghiêm túc suy nghĩ một chút: [Tôi mới không cần mệt mỏi như vậy.]

Hai người lên xe, Thẩm Dĩnh thấy Cung Trĩ vẫn uể oải, vì vậy hỏi: "Tôi có một vấn đề."

Cung Trĩ bỗng dưng phấn chấn, cảm thấy đây có thể lại là một phương thức hạ xuống trị số hắc hóa: "Cô nói."

"Cái lúc cô xuất hiện khó chịu, sao biết tôi ở đâu?" Thẩm Dĩnh hỏi, thấy Cung Trĩ há mồm liền muốn trả lời, "Nghĩ xong hẵng nói, lỡ tôi không ở đại sảnh thì sao? Tôi thấy cô không hề ngừng nghỉ chạy tới. Chẳng lẽ trước đó cô đã biết tôi ở đâu? Cô...theo dõi tôi?"
[Trị số hắc hóa 95... 95.1, 95.2...]

Cung Trĩ: ... Không đúng, trị số hắc hóa này sao còn nhảy số thập phân đây? Là nhảy số kiểu mới sao?

Cho nên nữ chính vẫn là muốn nàng chết à?

---------------------------------------

Day 9 Nhật ký của Cung Trĩ

Người nào muốn bao nuôi chứ, nằm không tốt sao?

Day 9 Nhật ký của Thẩm Dĩnh

Được, cô nằm là được rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi