(QUYỂN 1) 10 VẠN LÍ DO PHẢI KHẮC KIM

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.

~~~

Cốc cốc——

Cửa viện bị người gõ vang.

Trong viện, bóng cây đổ xuống mặt đất, những bông hoa đung đưa trong cơn gió nhè nhẹ.

Lầu Tinh Lạc vịn tay lên thành ghế xích đu, rũ mắt nhìn hàng mi khép hờ của tiểu cô nương, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi ướŧ áŧ kiều diễm "Ta đi mở cửa."

Linh Quỳnh mở mắt ra, ngoan ngoãn hỏi: "Ta có thể giữ lại không?"

"Hả?" Giữ lại cái gì?

"Giữ lại nụ hôn thêm một lát."

Lầu Tinh Lạc: ". . ."

Hắn không nên hỏi lại.

Lầu Tinh Lạc đứng dậy, thay Linh Quỳnh sửa sang lại quần áo tóc tai "Ngồi dậy đi."

Linh Quỳnh hơi ngồi dậy một chút, khi Lầu Tinh Lạc xác định không có vấn đề gì, mới đi mở cửa.

Hai tay Linh Quỳnh chống cằm, nhìn bóng lưng Lầu Tinh Lạc, tâm trí nhộn nhạo cả lên.

【 Tình yêu à, nạp tiền sẽ rất suиɠ sướиɠ nha. 】Giọng nói của Vinh Diệu đầy ngượng ngùng.

". . ."

【 Còn có thể thoải mái hơn nữa nè, mọi thứ ngài muốn đều có thể có được ~ 】

". . ."

Linh Quỳnh lấy lí do không có tiền đuổi Vinh Diệu đi.

. . .

"Đại công tử, thành chủ cho mời."

Ngoài cửa viện, một đệ tử tới mời Lầu Tinh Lạc đi gặp Thành chủ.

Lầu Tinh Lạc vẫn chưa trả lời, liền nghe âm thanh từ đằng sau truyền đến, "Thành chủ muốn gặp người, thì phải tự mình đi, không cần làm phiền Đại công tử nhà ngươi đi."

"Giáng Canh, đóng cửa."

Giáng Canh không biết đi ra từ chỗ nào, trực tiếp đóng cửa lại, trừng Lâu Tinh Lạc một cái, quay người lại biến mất trong sân.

Lầu Tinh Lạc: ". . ."

Đệ tử ở ngoài cửa: ". . ."

Lầu Tinh Lạc không mở cửa nữa, trở về trong viện, "Giáng Canh vẫn luôn ở đây à?"

"Chắc là vậy."

"Chuyện vừa rồi. . ." Không phải nhìn thấy rồi sao?

"Thấy cũng đã thấy hết rồi, có sao đâu?" Linh Quỳnh đảo mắt một vòng, kéo kéo tay áo hắn "Chàng thẹn thùng à?"

". . ."

Nàng không cảm thấy thẹn thùng à?

Lầu Tinh Lạc nhìn bộ dáng của Linh Quỳnh.

Ừm.

Nàng sẽ không.

Thành chủ rất nhanh liền mang người tới, hắn liếc mắt nhìn qua trang viên.

Trang viên vẫn như xưa, nhưng đồ vật bên trong. . .

Mỗi cái cây, mỗi bông hoa, mỗi khung cảnh, ngay còn hòn đá cũng đều tỏa ra mùi tiền nồng nặc.

Linh Quỳnh lười biếng tùy ý vùi người trong xích đu, bưng một chén trà bạch ngọc, nhấp nhám từng ngụm nhỏ.

Thấy hắn đi vào, còn đưa tay vẫy vẫy, "Chào thành chủ, chúc ngày mới tốt đẹp."

". . ."

Hắn không thể cảm nhận được chút ý tốt nào của nàng, một chút cũng không.

"Thành chủ tìm ta có chuyện gì không?" Ngữ khí Lầu Tinh Lạc cực kì lãnh đạm, ngay cả một tiếng cha cũng không thèm gọi.

Thành chủ đưa mắt nhìn sang chỗ khác "Chuyện bên ngoài ngươi hẳn là đã biết."

Lầu Tinh Lạc rũ mi "Ta đã nhiều ngày chưa ra khỏi viện, bên ngoài xảy ra chuyện gì, làm sao ta biết được."

Thành chủ: ". . ."

Cái thái độ không nóng không lạnh này của Lầu Tinh Lạc, làm cho thành chủ cực kỳ không thoải mái.

Nếu như hắn náo loạn, thì tốt hơn nhiều.

Mà coi như Thành chủ có biết Lầu Tinh Lạc hiểu rõ mọi chuyện, thì cũng không thể vạch trần ngay lúc này.

Bởi vì lời hắn mới vừa nói là sự thật, sau khi hắn giao Kim Long ra, không hề bước ra khỏi cửa.

Mục đích Thành chủ tới đây rất đơn giản.

Bắt Lầu Tinh Lạc ra ngoài giải quyết yêu thú và những bách tính đang bạo động.

Linh Quỳnh tò mò hỏi: "Thành chủ, ngươi đây là đang cầu xin hắn sao?"

Lúc Linh Quỳnh nói chuyện, Lầu Tinh Lạc nghẹn lại lời muốn nói, an tĩnh đứng ở một bên.

Thành chủ: ". . ."

Nếu như thành chủ có cách khác, lúc này cũng sẽ không ở đây.

Linh Quỳnh hừ một tiếng "Nếu như muốn cầu xin người khác, thành chủ đây còn phải học hỏi thêm thái độ cầu xin là thế nào."

Coi nhóc con nhà cô là gì đấy hả?

Đạo cụ sao?

Lúc cần thì lấy, không thì vứt vào xó à?

Ngươi xứng sao?!

Ngươi xứng mới lạ!!

Ánh mắt thành chủ đen lại: "Hắn là người của Phạm Không thành, bây giờ Phạm Không thành bị như vậy, hắn không có trách nhiệm sao?"

"Nếu ngươi không đoạt rồng của hắn, thì không có chuyện như bây giờ đâu nha." Linh Quỳnh buông tay "Cũng đâu phải ta đè đầu ngươi xuống ép ngươi cướp đâu, đúng không?"

". . ." Sắc mặt thành chủ lúc xanh lúc trắng.

Khóe môi Linh Quỳnh câu lên, cười như không cười: "Danh môn chính phái các ngươi thường nói những việc này là gieo nhân nào gặt quả nấy đúng không?"

"Chính thành chủ làm ra những việc này, phải dũng cảm gánh chịu kết quả nha." Linh Quỳnh siết tay lại thành nắm đấm, làm động tác cổ vũ động viên với Thành chủ.

Thành chủ: ". . ."

. . .

"Các ngươi muốn gì?"

Những yêu thú kia rất cổ quái, bọn họ hoàn toàn không đối phó được.

Nếu như Lầu Tinh Lạc mang thần thú đi. . .

Thành chủ nghĩ nghĩ một phen, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp trước.

Linh Quỳnh chậm rãi ung dung nói: "Thành chủ nói những lời này không đúng rồi, không phải bọn ta muốn thế nào, mà là ngươi muốn thế nào."

"Giải quyết những yêu thú bên ngoài, bảo vệ bách tính."

"Hắn cũng không phải thiếu Thành chủ, không cần thiết gánh trách nhiệm này. Thiếu Thành chủ nhà ngươi hẳn là rất tài giỏi, sao không để hắn giải quyết đi?" Nói xong Linh Quỳnh còn tặng cho Thành chủ một mặt tươi cười vô hại.

". . ."

Lửa giận trong bụng thành chủ càng tăng lên.

Thành chủ kìm nén lửa giận "Khi nào chuyện này kết thúc ta liền sẽ khôi phục thân phận thiếu Thành chủ cho hắn!"

"Không cần, thiếu Thành chủ không xứng với nhóc con nhà ta. . ." Đầu ngón tay Linh Quỳnh gõ gõ lên ly trà bạch ngọc, ánh mắt hơi đổi, kéo dài âm điệu: "Không bằng ngươi nhường lại chức Thành chủ đi."

"Ngươi nói cái gì?"

Cả Lầu Tinh Lạc cũng kinh ngạc nhìn về phía Linh Quỳnh.

"Thành chủ." Linh Quỳnh nụ cười đẹp đến khoa trương, "Ta muốn hắn ngồi lên vị trí này, có vấn đề gì sao?"

Âm thanh Thành chủ cao lên cả mấy tông giọng, hét lên, "Ngươi đang nằm mơ đấy à!"

Khôi phục vị trí thiếu Thành chủ hắn còn có thể chấp nhận.

Nhưng muốn vị trí thành chủ, cô ta điên rồi sao?

"Được rồi, là ta nằm mơ." Linh Quỳnh rất thẳng thắn, "Giáng Canh, tiễn khách."

Thành chủ: ". . ."

Đây hình như là địa bàn của hắn mà?

Giáng Canh xuất hiện lặng yên không một tiếng động, cung kính làm động tác 'Mời', Thành chủ tức đến mức muốn thăng thiên.

. . .

Điều kiện Linh Quỳnh nói Thành chủ không thể nào tiếp nhận được.

Lầu Tinh Lạc lại để Linh Quỳnh định đoạt hết, đối với việc này không phát biểu ý kiến gì.

Trong lòng Lầu Tinh Lạc rất bất đắc dĩ, hắn căn bản cũng không có tư cách nói chuyện.

Thành chủ không thể tiếp nhận điều kiện này, đàm phán không thành, muốn trực tiếp động thủ.

Còn chưa đánh nhau, Kim Long bên kia đã có động tĩnh trước.

Linh Quỳnh phe phẩy quạt xếp, cười nhẹ nhàng nói: "Mời thành chủ giải quyết phiền phức mới đến của ngươi trước đã."

Tiểu cô nương nhấn mạnh chữ 'Mời'.

Kim Long là do hắn cướp đi, bây giờ không giữ được, làm ầm ĩ đến mức sắp hủy đi phủ thành chủ rồi, đây không còn là một rắc rối nữa.

Thành chủ: ". . ."

Mặt Thành chủ âm trầm dẫn người rời đi.

Lầu Tinh Lạc: "Nàng cảm thấy hắn thật có thể đồng ý không?"

"Hắn hẳn là không muốn Phạm Không thành bị hủy hoại chỉ trong chốc lát đâu, kiểu gì cũng sẽ đi cầu xin chàng thôi." Linh Quỳnh nằm xuống lại, "Cứ chờ xem."

". . ."

Lầu Tinh Lạc trầm mặc mấy giây, lại hỏi: "Những việc này là do nàng làm đúng không?"

Linh Quỳnh không rõ ý vị thở dài, "Số mệnh đã định." Là ta làm nha!

Đừng nghĩ ngươi rất mạnh, toàn dựa vào ta khắc kim hết đó.

Lầu Tinh Lạc: "???"

Có thể nói tiếng người được không?

. . .

Vào đêm.

Lầu Tinh Lạc đang suy nghĩ chuyện gì đó, nằm ở trên giường không ngủ.

Ánh trăng chiếu vào phòng từ cửa sổ, sương trắng bao trùm cả phòng.

Một cái bóng đột nhiên hạ xuống, Lâu Tinh Lạc chưa kịp đứng dậy liền bị ấn trở về, tiếp đó là một trận hương thơm đặc biệt của nữ tử ập đến, lả lướt làm say lòng người.

"Nàng. . ." Lầu Tinh Lạc trừng lớn mắt, "Nàng chạy tới phòng ta làm gì?"

"Ta muốn tìm hiểu một thứ."

Lầu Tinh Lạc lơ ngơ, nghe không rõ "Hả?" tìm hiểu gì cơ?

"Ta dạy cho chàng nha."

"???"

Ngoài cửa sổ gió đêm thổi nhè nhẹ, ánh trăng ôn nhu.

—— ---- Vạn vật đều có đường phân cách—— ----

Tiểu tiên nữ: Không biết bỏ phiếu à? Tới đây ta dạy cho!

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi