(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Từ cửa lớn đi vào mấy trăm mét, lại vòng qua một cái hoa viên lớn mới nhìn thấy lầu chính.

Lầu chính rộng ít nhất hơn một ngàn mét vuông, chia làm ba tầng cùng một hậu viện lớn.

Quản gia của Tịch gia cùng người giúp việc ở trong hậu viện, một mình Tịch Đình Ngự ở trên lầu hai, lầu ba là tầng dành cho khách.

Những thứ này, Hạ Thập Thất đã sớm thăm dò rõ ràng, cho nên lúc được quản gia mang tới biệt thự thì tâm tư cô vô cùng uể oải, không có chút hứng thú gì.

Cuối cùng, Hạ Thập Thất được quản gia dẫn lên lầu hai. dừng ở bên ngoài một gian phòng.

"Hạ tiểu thư, đây là phòng của cô, cách vách là phòng ngủ của thiếu gia, nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi hoặc là mấy người giúp việc khác."

Hạ Thập Thất gật gật đầu, "Cảm ơn bác Trung."

"Quần áo đã được chuẩn bị ở bên trong, mời Hạ tiểu thư thay quần áo xong thì tới phòng khách, thiếu gia đang đợi cô." Trung quản gia nói xong liền xoay người rời đi.

Ấn xuống tay nắm cửa, Hạ Thập Thất đẩy cửa tiến vào.

Bên trong căn phòng lộng lẫy xa hoa, đèn thủy tinh to lớn treo ở bên trên, nệm cao su mềm mại rộng lớn, bên ban công còn đặt một cái sofa kiểu quý tộc hình tròn, trên vách tường treo mấy bức tranh sơn dầu, giá cả nhìn qua thì vô cùng xa xỉ.

Hạ Thập Thất nhíu nhíu mày, nhà cô ở khu Đông Loan cũng coi như là khu biệt thự cao cấp số một số hai, thế nhưng nếu đem ra so sánh với nơi này thì kém không chỉ một đoạn đâu, mà là hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Ánh mắt dừng ở trên tủ quần áo chiếm cứ cả một mặt tường, Hạ Thập Thât đi qua, duỗi tay đẩy tủ quần áo ra.

Đây là đem cả cái trung tâm thương mại cất vào sao?

Quần áo đủ loại màu sắc, kiểu dáng, cần cái gì đều có cái đó.

Trong một góc còn treo một bộ váy dài chữ V màu đen, thân váy rất dài, đại khái là dài tới tận mắt cá chân.

Chân mày Hạ Thập Thất cau lại. 

Mặc cái váy dài chữ V này đi đánh nhau?

Chưa bị địch đánh thì bản thân đã tự vấp ngã trước rồi.

Ngay lúc này, cửa phòng bị người gõ vang.

"Hạ tiểu thư, cô thay xong chưa? Thiếu gia đang ở phòng khách chờ cô."

Là Trung quản gia.

"Ừm, tôi lập tức xuống." Hạ Thập Thất lên tiếng, thuận tay đóng cửa tủ quần áo lại.

*

Hạ gia.

Đường Đậu Đậu đeo cặp sách, ít có khi nào ăn mặc một thân đồng phục học sinh thoải mái như vậy, vội vã chạy thẳng vào nhà.

Vu Mạnh sớm đã đứng chờ ở trong sân, vừa nhìn thấy thân ảnh Đường Đậu Đậu liền vội đi lên đón.

"Tam tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi."

"Thập Thất đâu?" Đường Đậu Đậu tháo cặp sách trên người xuống, có chút nôn nóng hỏi.

"Nhị tiểu thư bị Ngự thiếu mang đi rồi, nói là muốn tránh đầu sóng ngọn gió."

"Tịch Đình Ngự?"

"Đúng thế, là hắn." Vu Mạnh nói, rồi lấy điện thoại Hạ Thập Thất để lại cho cậu ta ra, đưa cho Đường Đậu Đậu, "Nhị tiểu thư bảo tôi đưa cho cô."

Đường Đậu Đậu nhận lấy điện thoại cậu ta đưa qua, thuận miệng hỏi, "Thi thể đâu?"

"Cũng bị Ngự thiếu mang đi rồi."

"Ừ, vào rồi nói."

Đường Đậu Đậu đem điện thoại cất đi, đi vào bên trong, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác đồng phục.

Sau khi vào trong phòng khách, cô ngồi xuống ghế sofa.

"Tịch Đình Ngự mang Thập Thất đi..." Đem chân gác lên bàn trà, cô chống cằm mở miệng, "Nói không chừng, là một chuyện tốt."

Vu Mạnh sửng sốt một chút, không rõ nguyên do, hỏi: "Chuyện tốt? Nhị tiểu thư đến người cũng gϊếŧ rồi, còn có thể là chuyện tốt?"

Đường Đậu Đậu trừng hắn một cái, "Cậu bị ngu à, Tịch Đình Ngự mang Thập Thất đi, đã biểu đạt cho việc hắn chắc chắn sẽ gánh vác chuyện này. Ở cái Dạ Thành này, Tịch Đình Ngự đã nói một thì ai dám nói hai? Đừng nói Thập Thất gϊếŧ một người, có gϊếŧ một đống người cũng sẽ không làm sao hết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi