(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

----------------------

"A..." Vu Mạnh gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Đậu Đậu, "Cái đó... vậy chuyện này có nói cho lão đại biết không?"

Nói cho cha của cô? Liệu lúc trở về ông ấy có đập Thập Thất ra bã không?

Nhưng mà nếu không nói với ông ấy, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cô cũng không có cách nào...

Đường Đậu Đậu do dự một hồi lâu, mới làm ra quyết định: "Trước cứ gác chuyện này lại đã, chờ tình huống rồi nói tiếp."

Vu Mạnh gật đầu: "Được."

Hạ Thập Thất đi rồi, toàn bộ Hạ gia chỉ còn lại mỗi Đường Đậu Đậu, cô đuổi Vu Mạnh đi, một mình nằm ở trên mặt cỏ ở hậu viện gần bể bơi, nhàm chán thở dài.

Vừa rồi nhận được điện thoại, cô bị dọa cho không nhẹ, chẳng quan tâm tới mình còn đang ở trong lớp học liền trực tiếp lao ra ngoài, vội vã chạy về nhà, tâm trạng vô cùng lo lắng.

Cũng may là hiện tại đã có Tịch Đình Ngự tạm thời ổn định mọi chuyện xuống, chỉ cần có hắn ở đây, Thập Thất chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

*

Biệt thự Tịch gia.

Tịch Đình Ngự lười biếng ngồi trên sofa, trong tay cầm một quyển tạp chí kinh tế lật xem.

Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân, đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, tiếp tục lật xem cuốn tạp chí trong tay.

"Đại thúc tìm tôi có việc sao?"

Hạ Thập Thất đi qua, ngồi đối diện với Tịch Đình Ngự, cặp chân thon dài theo thói quen muốn gác lên bàn, tìm một tư thế thoải mái để ngồi.

Tịch Đình Ngự ngẩng đầu, lạnh lùng liếc cô một cái, tạp chí trong tay khép lại, sau đó bị hắn ném lên bàn trà.

"Không phải bảo cô thay quần áo đi sao?" Thanh âm trầm thấp, thấm một chút mỏng lạnh.

Hạ Thập Thất cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của bản thân, áo hai dây màu đen thấp ngực, quần sooc ngắn màu đen, tùy ý lại có thể bộc lộ ra dáng người quyến rũ của cô.

"Đẹp mà, sao phải đổi?"

Tịch Đình Ngự híp mắt, đáy mắt là một mảnh ám trầm, "Không vì cái gì, tôi nói thế nào thì cô làm thế ấy."

"Còn lâu."

Hạ Thập Thất vừa dứt lời liền truyền đến tiếng "cạch", là tiếng vang của một vật gì đó vừa bị ném lên trên mặt bàn.

Hạ Thập Thất nhíu mày, quét mắt nhìn đồ vật trên bàn trà, màu hồng nhạt, còn có dán mấy bông hoa nhỏ.

"Sao điện thoại của tôi lại ở chỗ anh?"

Hạ Thập Thất đứng lên, đem điện thoại trên bàn trà vớt lại kiểm tra một lần, xác định là điện thoại của chính mình.

Tịch Đình Ngự bưng một ly rượu vang đỏ, ưu nhã nói: "Lần sau đừng ném rác trên xe tôi."

Hạ Thập Thất: "..."

Cái gì mà độc nhất là lòng dạ đàn bà? Xem đi, căn bản là độc nhất lòng dạ nam nhân mới đúng.

Thế mà dám nói điện thoại của cô là rác!

Liếc nhìn hắn một cái, Hạ Thập Thất không nói chuyện nữa, xoay người liền đi.

Thời điểm đi tới cầu thang, Trung quản gia cũng vừa lúc vòng qua hành lang đi ra, ngang qua Hạ Thập Thất rồi đi tới trước mặt Tịch Đình Ngự.

Hạ Thập Thất dừng một chút, lắc mình trốn sau chỗ ngoặt cầu thang.

Không phải là cô muốn nghe lén, chỉ là biểu tình như trời sắp sập xuống kia của Trung quản gia khiến cho cô có chút hiếu kỳ mà thôi.

"Thiếu gia, lão gia tử gọi điện tới hỏi, khi nào thì thiếu phu nhân về nước." Thanh âm của Trung quản gia cung kính vững vàng.

Hạ Thập Thất nhíu mày, bàn tay siết lấy tay vịn cầu thang.

"Nói với lão gia tử, cô ấy sắp về rồi."

Vốn dĩ là thanh âm trầm thấp, lúc nói tới hai chữ "cô ấy", mơ hồ liền nhu hòa đi một chút.

Hạ Thập Thất: "..."

Tịch Đình Ngự có vợ rồi?

Vì cái gì mà tin tức lớn như vậy lại không có bất cứ truyền thông nào đưa tin?

Nếu biết trước hắn đã có vợ rồi, cô tuyệt đối sẽ không tìm tới hắn, càng sẽ không lên giường cùng hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi