(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Những nơi còn lại đều thích nghi với điều kiện địa phương và nhiều cảnh quan khác nhau đang được xây dựng.
Hạng Tinh đã xem qua bản kế hoạch, rất mong chờ những gì mình đã thấy được hoàn thành ở đây.
Cho nên, cô cũng muốn nỗ lực~
Thu hồi tâm tư, Hạng Tinh mỉm cười đuổi theo đội ngũ vận chuyển hoa, đi đến "Tinh xán viên" mà Lục Thiệu Khiêm đã chuẩn bị cho cô.
"Được thôi, tự mình sẽ tới."
Sau khi các nhân viên đặt hoa xuống, Hạng Tinh điên cuồng vẫy vẫy tay và đẩy mọi người sang một bên.
Sau đó lấy ra một chiếc ghế xếp nhỏ ngồi trước một mảnh vườn, chống cằm nhìn chằm chằm vào những cây con.
Nỗ lực suy nghĩ.
Nên xếp thành hình gì mới tốt đây?
Nàng nhớ tới một bài báo tên là "Chim nhạn", đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Lập tức đứng dậy, đem từng cây con nhỏ lôi ra, ở khoảng đất trống trước mặt nghiêm túc xếp.
Một hồi xếp thành một chữ, một hồi lại thành hình người, một hồi lại thành chữ to......
Làm nửa ngày, cô bẹp bẹp cái miệng nhỏ, buồn bực ngồi xuống dưới đất.
Quá đơn điệu.
Chẳng đẹp chút nào.
Hạng Tinh buông chậu hoa, buồn rầu mà chống cằm, ở trong đầu một lần nữa lại suy nghĩ.
Xem một đống suy nghĩ lộn xộn của nàng, Áp Áp có chút nhịn không được, mở miệng nói: [Nếu không, cô làm thành hình trái tim đi.]
Có thể nhân tiện bày tỏ với Lục Thiệu Khiêm, làm cho hắn vui vẻ, không chừng lại tặng cô cái gì đó...
[...... Không được, quá tục khí. ]
Hạng Tinh chậm rãi lắc đầu.
Trong đầu lại đột nhiên nhảy ra một ý tưởng khác.
Nàng mím môi, trông như những bông hoa rực rỡ được phác họa.
Chính là cái này!
Nghĩ xong, cô phủi mông đứng dậy, tiếp tục ôm lấy mấy chậu cây con.
.....
Ở bên kia, Lục Thiệu Khiêm dạo một vòng kiểm tra một lần rồi đi tới Tinh xán viên.
Nhìn thân ảnh tiểu gia hỏa như con bướm nhỏ tung tăng bay khắp nơi trong vườn hoa làm hắn bất đắc dĩ bật cười.
Hắn chậm rãi đi vào, từ trong tay cô tiếp nhận chậu hoa.
"Xem em kìa, mồ hôi đầy người mà còn không mau nghỉ ngơi đi."
Nam nhân đau lòng trách cứ, thấp người xuống nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng kia.
Sau đó lấy khăn tay từ chiếc túi hình con thỏ của cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Nhiều mồ hôi như vậy.
Cô đã bận rộn ở đây bao lâu?
"Em không mệt, không cần nghỉ ngơi."
Hạng Tinh lắc đầu, ngẩng mặt lên, cười đến khoé mắt cong cong.
Lại giống như tranh công, nắm lấy tay của Lục Thiệu Khiêm, mang hắn đi vào phía trong.
Sau đó, có chút đắc ý ngẩng đầu, chỉ chỉ về phía "kiệt tác" vừa mới hoàn thành: "Thiệu Khiêm anh xem, có đẹp hay không?"
"Hả?"
Lục Thiệu Khiêm khẽ nhướn mày, cười cười đi qua.
Đáy mắt đình trệ.
Cô bày thành khuôn mặt tươi cười của một cô gái.
Hiển nhiên là chính cô.
Chẳng qua...... khuôn mặt nhỏ kia có một chút oai.
Nhưng càng lộ ra dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
"Còn rất giống em."
Hắn cười khẽ vài tiếng, giơ tay dùng sức xoa xoa cái đầu nhỏ.
Cũng tinh tế mà đem bụi bẩn và hạt cát trên đầu cô phủi đi.
"Anh cư nhiên nhận ra là em!"
Được hắn khen một hồi, tiểu nữ hài cười đến càng thêm vui vẻ.
Đôi mắt phát sáng như ánh sao, kích động nắm chặt tay Lục Thiệu Khiêm với vẻ đắc thắng.
Nhưng nam nhân bên cạnh đột nhiên hạ mắt xuống, lâm vào trầm tư.
"...... Tuy rằng là giống, nhưng tôi cảm thấy, vẫn là thiếu thiếu cái gì."
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi