(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Lục Thiệu Khiêm giả vờ nhíu mày suy tư, chống cằm.
Nhìn bộ dáng kia, xem đến Hạng Tinh trong lòng có chút khẩn trương, theo bản năng mà nắm lấy cổ tay của hắn.
"Thiếu cái gì sao?"
Cô cắn cắn môi, cẩn thận hỏi.
Chỉ thấy nam nhân nhắm mắt.
Khoé môi chợt cong lên, cúi người và nhấc lên một chậu cây nhỏ.
Sau khi quan sát một lúc, đem chậu cây đặt xuống.
Sau đó, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Hạng Tinh đứng ở một bên ngơ ngác nhìn.
Dưới sự thiết kế công phu của nam nhân, khuôn mặt cười ngộ nghĩnh của cô cũng dần trở nên phong phú hơn.
Chẳng những càng thêm tinh tế, bên cạnh còn có nhiều thêm một khuôn mặt.
......
Đến khi Lục Thiệu Khiêm hoàn thành xong, mảnh vườn cơ hồ đã biến thành một bức tranh.
Trong tranh là hai khuôn mặt, nam nhân đang hôn lên trán cô gái một cách dịu dàng.
Hạng Tinh vẻ mặt kinh diễm.
Oa.
Thiệu Khiêm thật là lợi hại!
Chẳng lẽ hắn có học qua vẽ tranh sao......
Cô còn đang bận bổ não về tài năng của Lục Thiệu Khiêm thì một trận ấm áp đột nhiên bao phủ từ phía sau.
"Đồ ngốc, nơi này núi cao sông dài, tôi không che chở em làm sao được?"
Hắn nhẹ nhàng ôm cô, tựa đầu vào hõm vai nàng, cười khẽ và chiêm ngưỡng kiệt tác với cô.
Đột nhiên hắn quay mặt lại, cọ cọ vào má cô.
"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau phải không?"
Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, khiến cho Hạng Tinh nhịn không được hai má đỏ bừng.
Trong lòng càng thêm vui vẻ.
Còn có một loại tư vị ngọt ngào không rõ quanh quẩn ở trong lòng.
Cảm giác này thật kỳ quái.
Nó khiến cô không suy nghĩ được gì ngoại trừ hắn.
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống, mím chặt môi, gật gật đầu.
"Phải."
Cô tránh khỏi hắn, xoay người lại, muốn nhìn xem hắn có giống mình không, cười đến ngọt ngào.
Nhưng mà, cô vừa nghiêng sang thì dung nhan tuấn mĩ kia đột nhiên phóng đại trước mắt.
Nam nhân vừa lúc bắt gặp nụ cười kia của cô, nhanh chóng hôn lên một cái.
Hạng Tinh cả người cứng đờ, giơ tay lên che miệng, hai má đỏ ửng với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Trời ơi.
Nơi này nhiều người như vậy.
Hắn cư nhiên còn dùng hành động xấu hổ như vậy, hôn lén cô......!
Nghĩ như vậy, cô nhíu mày, thở phì phò đấm nam nhân mấy cái.
"Người xấu, dám hôn lén em!"
"Em là bạn gái tôi, việc này như thế nào có thể gọi là hôn lén?"
Lục Thiệu Khiêm nở nụ cười, nhanh chóng bắt được nắm đấm nhỏ của cô.
Cô còn chưa kịp chuẩn bị, lại cúi đầu xuống hôn một cái.
"Anh!......"
Hạng Tinh xấu hổ đến dậm dậm chân.
Cô còn nghe thấy tiếng cười của nhóm nhân viên xung quanh......
Tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ, vội vàng tránh thoát khỏi nam nhân, xoay người chạy ra ngoài.
Nhặt một cái xẻng nhỏ, lại nhảy nhót xông tới.
Lục Thiệu Khiêm thấy thế, bất đắc dĩ cười cười rồi chạy đi.
Nhóm nhân viên nhìn chằm chằm vào chủ tịch nhà bọn họ, người được gọi là "Diêm Vương sống" thế nhưng lại bị bạn gái nhỏ đuổi cho chạy khắp nơi, vẻ mặt chấn động.
Thật lâu rồi mới được nhìn thấy hình ảnh như vậy.
....
Hai người chạy quanh Tinh xán viên vài vòng.
Thẳng cho đến khi Chu bá đột nhiên xuất hiện, nhìn Lục Thiệu Khiêm với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lục Thiệu Khiêm hơi nghi hoặc, đành phải dừng lại bước chân.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi