[QUYỂN 1] HÀNG NGÀY LÀM NPC Ở THẾ GIỚI XUYÊN NHANH

Edit: cầm thú
Bị một vòng phụ huynh lớn tuổi bao quanh, cảm giác thật sự có chút xấu hổ.
Người duy nhất bằng tuổi với Lăng Hiểu chính là Sở Hoài, nhưng Lăng Hiểu không muốn để ý tới hắn.
Cứ như vậy, Lăng Hiểu nhẫn nhịn hơn mười phút, thời điểm cô chán muốn chết chuẩn bị lấy điện thoại ra chơi game, chủ nhiệm cao nhất lớp mười hai thầy Ngụy đi đến, cuộc họp phụ huynh liền bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên Lăng Hiểu dùng thân phận phụ huynh đi tham gia họp lớp, ban đầu cô còn rất cố gắng nghiêm túc, nhưng chỉ vài phút sau, Lăng Hiểu liền thấy buồn ngủ rồi.
Lời nói nhàm chán trò chuyện bình thường, ngoại trừ học tập thì chính là học tập.
Ngoại trừ đốc thúc thì vẫn là đốc thúc!
Rốt cuộc, toàn bộ quá trình cuộc họp Lăng Hiểu đều lơ đãng không tập trung, ngay cả việc thầy Ngụy phê bình chỉ trích Trình Tiêu, Lăng Hiểu một chút cũng không để trong lòng ---
Nếu như mỗi đứa trẻ vừa nhìn thấy liền biết, vừa học liền hiểu, thì thầy cô có tác dụng gì?
Lại nói, trong lớp có học bá thì sẽ có học tra, cái này có gì kì lạ đâu?
Học tra không có gì phải xấu hổ cũng không thua kém gì ai.
Chẳng qua về phương diện học tập bọn họ không có năng khiếu thôi, không thể dựa vào đó để phủ nhận toàn bộ giá trị của bọn họ.
Nói ví dụ như Trình Tiêu đi, theo như Lăng Hiểu quan sát, tên kia chơi đá banh với chơi game rất giỏi, rất có tiền đồ!
Lại nói ví dụ như chính bản thân cô đi, cô cũng giỏi nhiều việc mà.
Chẳng hạn như sức mạnh của cô rất lớn!
Còn có, cô có thể... ăn!
Lăng Hiểu: Tôi cảm thấy bản thân ăn thế nào cũng không béo, khả năng này người bình thường học cũng không được, khà khà.
... ...
Họp phụ huynh xong, đã hơn 10 giờ sáng.
Dĩ nhiên bọn Trình Tiêu phải tiếp tục ở lại trường đi học, ai, những người đi học thật đáng thương.
Lăng Hiểu đứng ngoài cửa trường học suy nghĩ một chút, cô đang suy nghĩ mình nên đi bộ về tiệm cà phê, hay gọi điện thoại nhờ lái xe tới đón?
Ai, làm người có tiền cũng rất buồn phiền đó.
"Lăng Hiểu."
Lúc này, phía sau Lăng Hiểu lại truyền đến một giọng nói nam quen thuộc.
Là giọng nói của Sở Hoài.
"Sở tiên sinh."
Lăng Hiểu nhìn về hướng Sở Hoài gật đầu.
"Cô không có xe phải không? Muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi."
Sở Hoài mỉm cười nhìn Lăng Hiểu, hơn nữa theo bản năng giơ cao chìa khóa xe trong tay.
"Cái này..."
Lăng Hiểu muốn từ chối, bởi vì theo cảm giác mà nói cô thấy tên Sở Hoài này muốn trêu ghẹo mình.
Chưa đợi Lăng Hiểu lấy cớ từ chối, Sở Hoài lập tức bấm chìa khóa mở xe, còn ngại ngùng nói: "Trong xe của tôi có ít đồ ăn vặt, nên hơi lộn xộn, Lăng tiểu thư không ngại chứ?"
"Không ngại! Không ngại!"
Ánh mắt Lăng Hiểu sáng lên, vội vàng đi sang đường đi đến cạnh xe, mở cửa xe, phía sau có rất nhiều đồ ăn vặt!
Chu cha!
Người cùng lý tưởng nha!
Lăng Hiểu phát hiện những đồ ăn vặt này là mùi vị cô thích ăn nhất.
Đây là quá gian xảo rồi!
"Ghế sau lộn xộn quá, hay là cô ngồi ở ghế trước đi..."
Sở Hoài còn chưa nói xong, Lăng Hiểu đã nhanh chóng ngồi vào ghế sau, bị đồ ăn vây quanh là cảm giác thật sự rất tốt!
Sở Hoài nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lăng Hiểu, không khỏi hơi kéo khóe môi lên: "Nếu cô đã không chê, ngồi phía sau cũng được, đúng rồi, trong đó còn có sản phẩm công ty chúng tôi mới tạo ra còn chưa chính thức công bố, Lăng tiểu thư có thể nếm thử!"
Nói xong, Sở Hoài đi đến một mặt khác, mở cửa xe ngồi xuống.
"Nhà cậu làm đồ ăn vặt?"
Lăng Hiểu có chút tò mò nhìn Sở Hoài, cô nói mà! Một người đàn ông thế này sao có thể có sở thích ăn vặt giống mình!
"Thực ra nhà chúng tôi là công ty bách hóa, nhưng cá nhân tôi cực kì thích kinh doanh đồ ăn vặt, cho nên thu mua một chút vật phẩm, sau đó tự mình sáng lập ra đồ ăn vặt mới."
Sở Hoài khởi động xe, vừa lái xe, vừa bình thản trả lời Lăng Hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi