[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Cố Hoài, cậu nhớ cẩn thận, lát nữa nhớ bảo cô ấy về sớm! Nếu không cẩn thận thì trinh tiết của cậu khó giữ đấy!"

Trước khi đi, hai người họ không quên nhắc nhở Cố Hoài tám trăm lần như một người mẹ già.

Kỳ Nguyệt sợ lại có người đến nên không dám chui ra, tận đến khi Cố Hoài nhắc nhở, cô mới cẩn thận thò đầu ra ngoài.

"Phù... cuối cùng cũng đi..."

Kỳ Nguyệt vừa mới thở phào nhẹ nhõm, kết quả cùng với động tác bước xuống giường của cô, "rầm" một tiếng, chiếc giường hoàn toàn bị sập.

Kỳ Nguyệt đen mặt, ngơ ngác đứng tại chỗ: "Đại thần... thật xin lỗi... Giường của cậu... làm sao bây giờ?"

Cố Hoài nhìn thoáng qua chiếc giường, không thèm để ý, đáp: "Không sao, chỉ bị lệch chân giường thôi, lát nữa tớ chỉnh một chút là được, vài ngày nữa đổi chiếc giường khác chất lượng hơn, lần sau không lo sập nữa."


Kỳ Nguyệt đang muốn gật đầu lại phát hiện không đúng cho lắm: "Khụ... không cần lần sau đâu..."

Cô không nghĩ sẽ có lần sau...

Chẹp, cô đến đây thăm bệnh, sao lại giống... yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thế...

Kỳ Nguyệt nhanh chóng rũ đi những suy nghĩ lung tung trong đầu: "Đại thần, vậy tớ về đây, cậu ở kí túc xá một mình có ổn không?"

"Tuy rằng rất muốn có đãi ngộ đặc biệt như thư kí nhỏ của Kỳ tổng, nhưng đã khuya rồi, cậu về sớm đi." Nói tới đây, Cố Hoài dừng một chút, lại nói thêm một câu: "Dù sao... Thư kí nhỏ cũng danh không chính ngôn không thuận."

Kỳ Nguyệt bị sặc một trận: "Ngại quá, khiến bạn cùng phòng của cậu hiểu lầm, lần sau tớ sẽ tìm cơ hội giải thích."

Cố Hoài nhìn cô: "Nếu tớ là cậu, tớ sẽ không giải thích."

"Không giải thích? Vậy phải làm sao?" Kỳ Nguyệt khó hiểu.


Cố Hoài buồn bã: "Nếu đã bị hiểu lầm, vậy chi bằng chứng thực tội danh, để tránh bị thua thiệt?"

Kỳ Nguyệt: "...!"

Cô vẫn nên bị thua thiệt đi...

Tội danh này hơi lớn rồi...

Cùng lúc đó, trong nhóm wechat Phân Đội Ăn Dưa.

Giang Lãng: [ Hai điểm gọi năm điểm! Hai điểm gọi năm điểm! Đêm nay có dưa lớn! ]

Lăng Phong: [ Dưa lớn cấp độ sử thi. ]

Tống Thu Thu: [ Sao tớ cảm thấy không thể tin được nhỉ? Từ khi Phân Đội chúng ta thành lập đến nay, hai cậu chưa có quả dưa nào cả, còn dưa lớn? ]

Giang Lãng: [ Lần này có thật! Có nữ sinh xông vào phòng bọn tớ lúc nửa đêm! ]

Tống Thu Thu: [ Thật hay giả vậy? Đại thần có bị gì không? ]

Tô Tiểu Đường: [ Nữ sinh kia sẽ không làm gì với đại thần chứ? ]

Giang Lãng: [ Vì sao các cậu không hỏi bọn tớ có bị gì không? ]

Lăng Phong: [ Đúng vậy, vì sao không hỏi bọn tớ? ]


Tống Thu Thu: [ Các cậu có thể bị gì chứ! Đừng úp úp mở mở, mau nói mau nói! Có nữ sinh xông vào phòng các cậu lúc nửa đêm, rồi sao nữa? ]

Giang Lãng: [ Sau đó giường của Cố Hoài bị sập! ]

Tống Thu Thu: [ Ôi đệch! Dũng mãnh như vậy? ]

Tô Tiểu Đường: [ Táo bạo quá đê! ]

Tống Thu Thu: [ Ai thế? Sinh viên khoa nào? Tên gì? ]

Tô Tiểu Đường: [ Thật là phát rồ! ]

Giang Lãng: [ Đúng dịp! Các cậu cũng quen người đó đấy! ]

Tống Thu Thu: [ Bọn tớ cũng quen? Cậu đừng nói bừa, sao bọn tớ có thể quen người phát rồ như vậy? ]

Lăng Phong: [ Người phát rồ kia, chính là bạn tốt cùng phòng của các cậu! Kỳ Nguyệt! ]

Tống Thu Thu: [ ...??? ] 

Tô Tiểu Đường: [ ...??? ]

Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường đồng thời gửi dấu chấm hỏi bày tỏ cảm xúc lúc này.

Tống Thu Thu: [ Nguyệt bảo xông vào kí túc xá các cậu lúc nửa đêm? Còn làm sập giường lão đại? Hôm nay không phải cá tháng Tư đâu! ]
Tô Tiểu Đường: [ Các cậu đừng ngậm máu phun người! ]

Giang Lãng: [ Nếu tớ nói bậy một chữ tớ liền độc thân cả đời! ]

Lăng Phong: [ Đúng, nếu bọn tớ nói bừa một chữ thì sẽ độc thân cả đời! Mẹ nó hôm nay là sinh nhật tớ đấy, kết quả Kỳ Nguyệt đột nhiên chui ra từ chăn của Cố Hoài, dọa tớ sắp thăng thiên luôn! Ngày này năm sau suýt chút nữa đã là ngày giỗ của tớ rồi! ]

Tống Thu Thu: [ Ôi đệch! Nguyệt bảo đột nhiên vội vã ra ngoài, hóa ra là làm đại sự? Nguyệt bảo khá lắm! ]

Tô Tiểu Đường: [Nguyệt bảo làm hay lắm! ]

Giang Lãng: [ Các cậu có... ]

Lăng Phong: [ Tiêu chuẩn kép quá không...? ]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi