[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Nhật ký của cá hề

Tôi nhớ ngày kết thúc nhiệm vụ, xe buýt trở về dừng lại bên bờ sông rất lâu, bởi vì huấn luyện viên chậm chạp không đi lên cho nên vẫn không thể khởi hành. Bóng đêm đã rất sâu, đèn đường ven sông đã tắt, chỉ còn lại hai hàng ánh sáng u ám sáng lên bên trong xe buýt.

Các bác sĩ thì đang bàn tán về virus của Samel ở hàng ghế sau, cầy mangut thì che mắt lại và ngủ, nhưng tôi thấy cái bịt che mặt của cậu ta ướt hai mảnh, alpha không bao giờ thích hiển thị nỗi buồn của mình trước mặt mọi người.

Huỳnh thì mệt đến hỏng rồi, đầu tựa vào chân tôi cuộn tròn trong ghế ngủ rất sâu, lông mi cậu ta cũng ướt sũng, thỉnh thoảng bị ác mộng dọa đến mức mông phát sáng.

Tôi vén rèm xe lên, nhìn thấy dưới tàng cây xa xa có một bóng người hút thuốc, dáng người cao gầy, đường nét anh tuấn dưới ánh trăng như ẩn như hiện.

Huấn luyện viên Bạch là một con quỷ cười giấu đao, nhưng chỉ cần kết thúc huấn luyện, anh ấy chính là hình mẫu lý tưởng hoàn mỹ của tất cả omega trong toàn bộ căn cứ huấn luyện đặc biệt, bạn cùng phòng của tôi đã viết một fanfic "Huấn luyện viên hôn tôi 99 lần" và được chúng tôi truyền lại, cuối cùng bị một alpha cướp đi, còn trào phúng chúng tôi thèm A muốn điên rồi. Sau đó mượn cơ hội nào đó cũng phát hiện ra đám alpha bọn họ cũng đang xem trộm, sau đó xem đến nỗi làm cong cả trang sách.

Đến bây giờ huấn luyện viên cũng chưa từng cho chúng tôi thấy cấp bậc phân hóa của anh ấy, tôi nghĩ nhất định là rất cao, bởi vì mỗi lần xem video thực chiến của anh ấy đều cảm thấy anh ấy thực thành thạo, giống như loại cao thủ mười phần vẹn mười thực lực chỉ lộ ra một phần.

Tôi thích huấn luyện viên Bạch, đây không phải là chuyện khó có thể mở miệng, Huỳnh Cũng yêu anh ấy, ngưỡng mộ vị alpha cường đại chính là bản năng tiến hóa của con người, nhưng thích thì thích, không nhất định phải thực hiện, cũng rất khó thực hiện.

Huấn luyện viên Bạch cũng không phải là một người tâm ngoan thủ lạt, cho dù thủ đoạn huấn luyện của anh ấy quả thực không phải là người. Khi anh ấy cười rộ lên, tôi không biết phải miêu tả như thế nào, ngày nhà giáo, chúng tôi cùng nhau làm bánh ngọt đưa đến phòng nghỉ của anh ấy, dự định thừa dịp anh ấy không chú ý liền bôi lên mặt anh ấy, chúng tôi đã chuẩn bị máy ảnh, kết quả anh ấy đã sớm chuẩn bị, trốn sau cửa chờ chúng tôi vừa vào sẽ bôi kem lên mặt chúng tôi.

Anh ấy khi cười rộ lên vừa xấu xa vừa ngoan, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, đôi môi mỏng không che được răng hổ trắng tinh lộ ra, rất đáng yêu lại có chút xa cách.

Trong số chúng bạn học chúng tôi cũng sẽ có người lấy hết dũng khí thổ lộ với huấn luyện viên Bạch, anh ấy sẽ không trực tiếp cự tuyệt, nhưng luôn luôn biết tiên tri mà trốn đi, ngày ngày hôm sau giả vờ như không có gì phát sinh.

Huấn luyện viên Bạch là một alpha rất tuyệt vời, anh ấy cũng dạy cho chúng tôi hóa học và kinh tế, cũng dạy chúng tôi lướt sóng và trượt ván, khi anh ấy không khoác lên người bộ quần áo giảng dạy dọa người kia mà chỉ mặc một chiếc áo thun lớn quần short và đội mũ bóng chày sẽ trông giống như một học sinh trung học, chúng tôi tìm thấy anh ta có lỗ tai, vì vậy đã gửi cho anh ấy bông tai bằng vỏ sò.

Chúng tôi đều biết rằng anh ấy thích cá màu xanh, nhưng xương của cá màu xanh là màu trắng, vì vậy đã đào trong cát trong một thời gian dài và chọn ra một vỏ sò màu xanh.

Anh ấy nhất định sẽ thích nó, nếu không anh ấy sẽ không để chúng tôi đeo nó cho anh mình. Anh ấy thoạt nhìn giống một tên hỗn đản ăn chơi cool ngầu hơn, tên hỗn đản ý là lời nói có hàm nghĩa.

Nhưng ngày hôm sau huấn luyện viên đã tháo vỏ sò trên xương tai của mình ra, chúng tôi hỏi có anh ấy tại sao thì anh ấy nói có lệ với chúng tôi rằng hội trưởng sẽ không cho phép đeo. Sau đó ngay cả một loạt các lỗ tai cũng được đóng lại.

Chúng tôi đã ở bên nhau trong ba năm, chúng tôi đã lớn lên, một số cao hơn, có rám nắng, nhưng huấn luyện viên không thay đổi chút nào, dáng vẻ của anh ấy không bao giờ thay đổi.

Nhìn qua cửa sổ kính của xe buýt trở về, tôi đã nghĩ rất nhiều về có và không có, nhưng một cái bóng khác xuất hiện bên cạnh huấn luyện viên làm cho tôi kinh sợ.

Omega kia là từ giữa cành cây mà cuộn xuống, ánh sáng mờ ẩn cho thấy cái đuôi dài cuốn trên thân cây, dùng cánh tay nhỏ từ phía sau khóa cổ huấn luyện viên, sau đó dùng súng lục chống vào thái dương của anh ấy.

Huấn luyện viên của chúng tôi là người ghét nhất là bị đe dọa, cũng không thích omega khác quá thân mật với mình, tôi nghĩ rằng omega xinh đẹp này một giây sau đó sẽ bị lật xuống đất, nhưng không, huấn luyện viên ngược lại mới là người bị đặt trên mặt đất.

Tôi kêu đom đóm cùng nhau nằm sấp trên kính nhìn, bộ dáng omega kia từ trên cao nhìn xuống làm cho tôi có chút phát run, chúng tôi tận mắt thấy anh vươn móng tay lên người huấn luyện viên khắc chữ đến máu chảy đầm đìa, giống như khắc lên đồ chơi thể hiện nó là thuộc quyền sở hữu của mình, dục vọng khống chế trong ánh mắt của anh ta thật đáng sợ, huấn luyện viên bị anh ta làm cho rất đau, nhưng một chút cũng không phản kháng, ngược lại dùng thái độ dung túng tùy ý omega chà đạp thân thể mình.

Tôi và Huỳnh đều ngây ngẩn cả người, theo bản năng nín thở nhìn bọn họ, huấn luyện viên ôm bụng đẫm máu lảo đảo đứng lên, xốc vạt áo lộ ra cái bụng gầy nhìn vết thương, lau vết máu một lần sau bỏ vào miệng nếm thử.

Huấn luyện viên khom người bế nhân ngư lên, đi về phía xe buýt của chúng tôi, tôi và Huỳnh cũng không dám nhìn trộm nữa, dùng dư quang khóe mắt đánh giá bọn họ, thấy huấn luyện viên ngồi ở hàng ghế sau, nhân ngư không ngồi bên cạnh anh ấy mà tiếp tục ngồi trong ngực anh ấy, gối lên nửa giường ngủ.

Huấn luyện viên dùng tay phải đỡ lấy đầu anh ta, nhẹ nhàng kéo rèm xe lên, sau đó cúi đầu hôn lên mắt anh ta, thừa dịp nhân ngư ngủ, lặng lẽ dung đầu ngón tay quý trọng lay động lông mi rũ xuống của nhân ngư. Lúc huấn luyện viên nghiêng đầu lộ ra vết cắn và dấu hiệu hình cá trên cổ, theo tôi được biết, rõ ràng không có alpha nguyện ý bị omega cắn ra đánh dấu.

Xe buýt đường dài chạy trên cao tốc, tôi và Huỳnh kích động đến không ngủ được, thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ, huấn luyện viên bình thường cảnh giác nhạy bén nhưng gờo ngay cả một lần cũng không cảm thấy chúng tôi đang nhìn trộm, ánh mắt của anh ấy vẫn rơi vào omega trong ngực, ôn nhu đến có chút làm cho người ta đau lòng.

Nhật ký của hội trưởng

Tôi tự mình đi bái phỏng cha mẹ của Trình Trì, đem tin tức đứa nhỏ này đã hy sinh nói cho bọn họ biết, nhìn thấy biểu tình sét đánh giữa trời quang của bọn họ, tôi cũng rất chua xót.

Sau đó cha của Trình Trì một mình tới tìm tôi, nghe anh ta nghẹn ngào cầu xin, tôi không thể nói bất cứ điều gì nặng nề với một người cha alpha chỉ qua một đêm mà nhìn như đã già đi cả mười tuổi.

Trở lại văn phòng, tôi gọi Tiểu Bạch lại, uyển chuyển biểu đạt nguyện vọng của cha Trình Trì với cậu ấy, nhưng Tiểu Bạch lộ ra ánh mắt rất kinh ngạc, mê mang hỏi tôi vì sao.

Tiểu Bạch cũng còn quá trẻ, thậm chí thế giới cậu ta trải qua còn mơ hồ và đơn thuần hơn so với những thiếu niên cùng tuổi khác, trong tay cứ nắm chặt quả cầu thủy tinh kia không chịu giao ra.

"Hủy diệt" là năng lực phân hóa của cậu ấy, cho dù là tôi đã sống hơn bốn mươi năm rồi cũng chưa từng thấy qua năng lực như vậy, cơ hồ nó có thể sánh vai với thần tạo hóa. Khi thủy tinh cầu ngưng tụ linh hồn bị vỡ nát, người kia sẽ hoàn toàn biến mất triệt để trên thế giới này, sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết đã từng tồn tại nào cả.

Tiểu Bạch cũng không có đem thủy tinh cầu giao cho tôi, cậu ấy cười lạnh một tiếng liền rời đi. Giống như một đứa trẻ vị thành niên nổi loạn, nhưng tôi không thể cứng rắn ép buộc cậu ấy, không ai trong chúng tôi có thể.

Nhưng cuối cùng trong lễ tưởng niệm Trình Trì, cậu ấy đã tự tay đem quả bóng thủy tinh giao cho cha của Trình Trì. Mỗi thiếu niên sẽ lớn lên một cách tàn nhẫn, và không biết kết cục của mình sẽ được kết thúc có hậu hay không.

Tôi đã sớm đem chuyện này từ đầu đến cuối ghi lại trên giấy, đặt ở dưới tấm thủy tinh, cho dù trong đầu tôi đã xóa đi cái tên Trình Trì thì tôi vẫn nhớ rõ anh linh của một vị thiếu niên hy sinh như thế nào.

Sau lễ truy điệu, Tiểu Bạch tiến vào báo cáo kết quả với tôi, hơn nữa kinh ngạc phát hiện ra tôi còn nhớ rõ, cậu ấy hơi vui vẻ một chút, trước khi đi, ra vẻ tùy ý hỏi tôi, nếu như cậu ấy chết, sẽ có người nguyện ý nhớ tới mình không.

Tôi nói với cậu ấy là có, sau đó cậu ấy mỉm cười và rời đi.

Quả thật là sẽ có, vì quyền nuôi dưỡng và quyền bảo hộ của cậu ấy trước khi thành niên đều ở chỗ tôi, tôi và Cẩm ca vẫn coi đứa trẻ này là đứa con thứ hai của mình, nhưng cậu ây không biết.

_"Bệnh viên sinh tử: Hắn chỉ là một tên hề" End_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi