[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Hội trưởng hiếm khi cho hai ngày nghỉ phép, Bạch Sở Niên đi trung tâm thương mại mua một thương hiệu nệm nước nổi tiếng, nhân viên bán hàng giới thiệu trong nệm nước của bọn họ thiết kế thiết bị làm mát bằng nước, có thể mang đến sảng khoái mát mẻ vào mùa hè nóng nực, khách hàng đã qua sử dụng đều đưa ra đánh giá kém, nói ngủ một tuần là bị viêm khớp dạng thấp chân lạnh, nhưng Bạch Sở Niên rất hài lòng với thiết kế này, chọn một chất liệu bề mặt mềm cứng đều thích hợp tự mình lái xe về nhà, rửa sạch hai lần rồi phơi khô, sau đó đổ nước lại rồi đóng nút, điều chỉnh độ cao rồi đặt vào bên trái giường phòng ngủ của mình, bật chế dộ làm mát bằng nước.

"Anh nằm xuống thử xem." Bạch Sở Niên vỗ vỗ bể cá, Rimbaud từ trong nước bò ra, ngáp một cái.

Nệm nước tản mát, Rimbaud nằm trên đó thoải mái lăn hai vòng: "Mát quá."

Bạch Sở Niên nằm trên giường, đến vị trí nệm nước và nệm bình thường nối liền, nhẹ nhàng đặt tay lên bên hông Rimbaud, dán vào bên tai anh thấp giọng nỉ non: "Tôi không muốn ngủ một mình, anh ngủ cùng tôi đi."

Rimbaud xoa xoa tóc hắn, ngồi dậy, xốc áo của Bạch Sở Niên lên, kiểm tra vết thương bị mình chà đạp ra xem có bị nhiễm trùng viêm hay không.

Bạch Sở Niên nhỏ giọng hừ hừ: "Đau..."

Rimbaud nhíu mày, nằm xuống ôm lấy hắn, bảo hắn vùi đầu vào trong ngực mình, phóng thích tin tức tố trấn an, vỗ nhẹ thân thể alpha an ủi: "Ngoan ngoan."

Bạch Sở Niên giống như một con mèo lớn làm nũng xoay người đè lên người Rimbaud, liếm cổ và ngón tay của anh, trên đầu lưỡi Bạch Sở Niên sinh ra gai ngược nhỏ, từ trên da omega vơ vét lấy tin tức tố trấn an nuốt vào trong bụng, hắn theo bản năng rất muốn chải lông cho bạn đời, nhưng trên người Rimbaud trắng nõn bóng loáng, căn bản không có lông để cho hắn chải, ngược lại bị lưỡi cạo ra một mảnh màu.

Trên da Rimbaud hiện lên một tầng bạch xảo hương nhạt, Bạch Sở Niên cúi đầu tới gần hắn, chóp mũi khẽ cọ cổ mảnh khảnh của hắn.

Rimbaud giơ tay lên đỡ hắn, Bạch Sở Niên liếm liếm lòng bàn tay anh, trên lưỡi động vật thuộc họ nhà mèo có cấu tạo gai lưỡi, nó đâm ngược liếm ở lòng bàn tay se có loại cảm giác thô ráp, Bạch Sở Niên liếm qua ngón tay mẫn cảm của anh, Rimbaud từ trong cổ họng rên rỉ kêu lên một tiếng.

Bạch Sở Niên an tĩnh nằm sấp bên cạnh Rimbaud, cánh tay đường cong rõ ràng đặt trước ngực anh, liếm tóc và hai má anh.

Rimbaud cảm thấy hơi đau, nhíu mày tinh tế: "Vì sao... Liếm tới liếm lui?"

"Không biết, tôi thích như vậy, vẫn luôn muốn làm như vậy." Bạch Sở Niên không có dừng lại, liếm liếm da của Rimbaud.

"Không ngoan." Rimbaud giơ tay lên bắt lấy cằm Bạch Sở Niên, ngồi dậy.

"Đây là điều tôi có thể làm để bày tỏ sự tôn trọng và tình yêu lớn nhất đối với anh." Bạch Sở Niên ngồi dậy theo, quỳ gối trước mặt Rimbaud, khắc chế không được liếm khóe môi anh, sau đó nhét đầu lưỡi vào khe môi đang mín lại của anh.

Đầu lưỡi có gai ngược khẽ cạo đầu lưỡi nhỏ của Rimbaud, liếm hôn trong miệng anh, sau đó nhào tới trên người Rimbaud áp đảo anh, Rimbaud bị làm đau, vươn móng tay cào vào da lưng Bạch Sở Niên, mũi móng vuốt sắc bén ở trên người alpha cào ra mấy đường thấm máu.

"Đi xuống." Giọng Rimbaud trầm thấp nghiêm túc, đầu đuôi dài bay lên cao nặng nề đánh vào lưng alpha, anh cho rằng đây là tiểu alpha đang tạo phản ngỗ nghịch mình, không thể không đưa ra giáo huấn.

Vây cá của Rimbaud chủ yếu có ở eo và đầu gối, trong khi đuôi cá dài, giống như một cái roi da mạnh mẽ, và có một dòng điện yếu. Đuôi của anh mang theo cường độ trừng phạt đánh xuống, thân thể alpha bị kích đến run rẩy một chút, lại càng thêm hưng phấn liếm vây dưới bụng anh.

Alpha thủy chung quỳ xuống, cẩn thận nhưng lại muốn cầu bất mãn đòi hỏi.

"Ca ca." Hắn vùi đầu vào cổ Rimbaud mang theo tiếng mũi gọi nhân ngư: "Tôi muốn chải lông cho anh."

Rimbaud giật mình, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển.

"Tôi đã nói với ngươi chưa, nhân viên nuôi dưỡng của tôi, lão đầu họ Bạch kia, lúc tôi vừa mới sinh ra được không lâu thì đã bỏ tôi vào trong lồng sư tử, nơi đó có sư tử cái giúp tôi liếm lông." Bạch Sở Niên chen chúc bên cạnh Rimbaud gần hơn, cho dù nhiệt độ nệm lạnh nước đối với hắn mà nói quá lạnh: "Nhưng mà chỉ có một ngày mà thôi."

"Tôi không còn nhớ rõ nữa, chính là cảm thấy như vậy giống như được yêu vậy." Bạch Sở Niên mất mát nằm sấp trên giường, mái tóc đen như ẩn như hiện lỗ tai trắng như tuyết kéo xuống: "Anh không cảm thấy thế sao?"

Buổi tối nói chuyện phiếm luôn dễ buồn ngủ, sáng hôm sau Bạch Sở Niên tỉnh lại phát hiện trên người Rimbaud kết một tầng băng sương bị đông cứng lại.

"Ối mẹ ơi." Hắn vội vàng bế con cá từ nệm lạnh nước lên và đặt nó trong bể cá để rã đông.

Hai phút sau, Rimbaud một lần nữa bơi được trong nước, bò ra khỏi bể cá đi đường quyền với Bạch Sở Niên: "Tôi là, cá nhiệt đới, không phải... Cá địa cực, ngu ngốc."

Bạch Sở Niên quỳ gối trên bàn phím, lấy điện thoại di động ra liền bình luận đánh giá sản phẩm một sao giá kém.

Tòa nhà Hiệp hội y khoa kiên minh, phòng kiểm tra.

Rimbaud nằm trên giường kiểm tra, dưới nách kẹp một nhiệt kế đặc biệt.

Hàn Hành Khiêm mặc áo bác sĩ trắng, một tay đút túi tháo ống nghe xuống, lấy bút từ túi ngực ra rồi trở lại bàn làm việc viết hai dòng chữ thanh tú nhưng nhìn không ra là cái gì.

"Anh ấy bị cảm lạnh sao?" Bạch Sở Niên ngồi đối diện bàn khám bệnh: "Tôi cho rằng nhiệt độ càng thấp càng tốt liền đem nước lạnh chuyển đến cấp ba."

"Không có cảm lạnh. Khả năng chịu đựng nhiệt độ thấp của anh ta cực mạnh, ngay cả sau nhiều năm đóng băng rồi tan chảy vẫn có thể sống sót tốt. Hàn Hành Khiêm nói: "Có điều là vẫn là duy trì nhiệt độ hải vực mà anh ta thường trú thì sẽ tốt hơn."

"Nói đi cũng phải nói lại, khi nào cậu định thả anh ta về nhà?" Hàn Hành Khiêm mười ngón tay nâng cằm, sợi dây gọng kính nhỏ rủ xuống bên cổ tay: "Cũng không phải nói là anh ta sẽ nhớ tới nơi mình sinh ra nhưng từ góc độ tự nhiên mà suy nghĩ, nhân ngư sở dĩ sinh ra chính là bởi vì môi trường biển càng ngày càng kém, sinh ra một sinh vật thần bí như vậy đi thanh lọc hải vực bảo vệ cân bằng, tin tức đưa tin biển Caribe gần đây tảo biển sinh sôi chắn không khí nhiều, đàn cá chết hàng loạt, sinh vật biển sâu nổi lên tàu tấn công, cậu cũng nên chú ý một chút."

"Đó là chuyện của Hiệp hội bảo hộ biển, anh ấy có thể làm gì được cơ chứ, anh ấy nhỏ như vậy." Bạch Sở Niên ngồi đến bên giường ôm Rimbaud đặt lên đùi kiểm tra, từ trong túi lấy ra một mảnh răm bông hút chân không xé mở bao bì, cằm trên và dưới Rimbaud mở ra trên phạm vi lớn, lộ ra mấy hàng răng sau mọc lên sắc nhọn, nuốt răm bông một cái, sau đó đem túi vỏ cũng ném vào trong miệng.

"anh ta là hình thể cá trưởng thành tiêu chuẩn, từ chiều dài đuôi cá xem ra hẳn là đã sinh tồn hơn hai trăm năm rồi, bởi vì nguyên nhân nào đó mới bị viện nuôi dưỡng bắt được biến thành thí nghiệm thời kỳ nuôi cấy, năng lực biểu đạt khả năng hiểu được đều thoái hóa đến giai đoạn đầu. Về phần nguyên nhân cụ thể, vẫn phải chờ anh ta trưởng thành đến giai đoạn trưởng thành mới có thể hỏi ra được."

"......"

"Nói một chút chính sự." Hàn Hành Khiêm lấy ra một xấp tài liệu giao cho Bạch Sở Niên: "Cái ống tiêm anh lấy từ bệnh viện Ân Hi tôi đã kiểm tra qua, thành phần còn sót lại bên trong chính là vắc-xin kháng thể virus tuần hoàn."

"Nhưng đó là từ trên người một lão đại gia bị nhiễm bệnh thười kỳ đầu lấy ra."

"Đúng vậy, nói cách khác, vắc-xin kháng thể virus tuần hoàn mà giáo sư Lâm Đăng nói kỳ thật cũng không có tác dụng, anh ta cũng không phải bởi vì đã tiêm loại vắc-xin này mới có thể miễn dịch virus, mà là có biện pháp khác."

Bạch Sở Niên cũng không cảm thấy rất ngoài ý muốn: "Bò sát omega hao hết tâm tư muốn cứu Lâm Đăng đi, bác sĩ này khẳng định không đơn giản. Một cơ thể thí nghiệm trong thời kỳ nuôi dưỡng, một mình tôi đủ để đối phó, bò sát omega kia lại hack vào TV nhà tôi, nghĩ biện pháp gọi Rimbaud cùng đến cũng có nghĩa là bò sát omega muốn Samel vào chỗ chết, hơn nữa còn phải làm đến vạn vô nhất thất đi*."

* Tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn

"Hiện tại còn có manh mối của Lâm Đăng không?"

Bạch Sở Niên: "Không có khả năng, có bò sát omega ở đây, thiết bị truy tìm gì cũng có thể bị hắn hủy diệt. Nhưng tôi hiện tại có thể liên lạc được với bò sát omega, tiếp theo hắn đại khái còn có thể có động tác khác."

Hàn Hành Khiêm: "Được, cứ yên lặng quan sát đã đi."

"Đúng rồi, cậu đối với nhân ngư này đã làm cái gì đấy, trên người đều có rất nhiều vết hôn." Hàn Hành Khiêm lật băng gấp cổ và bụng Rimbaud nhìn: "Tuy rằng anh ta thực chất đã trưởng thành, nhưng cơ thể thí nghiệm thời kỳ bồi dưỡng được chúng ta phán định là không có ý thức tự chủ và năng lực chịu trách nhiệm hoàn chỉnh, nếu cậu hiện tại cùng anh ta phát sinh quan hệ tình dục sẽ bị gô cổ vào tù đấy."

"Tôi biết, tôi biết, tôi biết." Bạch Sở Niên không kiên nhẫn nói: "Tôi cái gì cũng không làm, chỉ là giúp anh ấy liếm lông... Không, mẹ nó anh ít hỏi vớ vẩn lại đi."

Hàn Hành Khiêm nhướng mày cười: "Liếm long?"

"Bye bye." Bạch Sở Niên ôm Rimbaud đi, tiền khám bệnh cũng không trả.

"Gần đây tôi đang nghiên cứu dược tề AC và dược tề HD, chờ có kết quả sẽ thông báo cho cậu sau." Hàn Hành Khiêm đứng ở bên cửa nhìn theo hắn rời đi: "Meo meo."

Bạch Sở Niên quay đầu lại đối với hắn giơ ra ngón giữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi