[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Sau khi chiếc xe rời đi, nhà máy bỏ hoang đã trở lại sự im lặng.

Nhà máy hải sản xảy ra một vụ nổ nhỏ, thu hút sự chú ý của truyền thông, tin tức buổi sáng sớm lan truyền, phóng viên đã đến hiện trường vụ tai nạn, tranh nhau đưa tin tức trực tiếp, nhân viên nhà máy không bị ảnh hưởng, nhưng một số lính đánh thuê vì vụ nổ và chết, hàng hóa không bị hư hại, từ trước khi vụ nổ xảy ra, tàu chở đầy hải sản và đóng hộp chế biến đã rời khỏi bến tàu.

Cảnh sát ở chung quanh nhà máy kéo dây phân cách, không ít quần chúng xem náo nhiệt tới vây xem, cũng may ở chỗ này cũng không thuộc về khu vực trung tâm thành phố, quần chúng không nhiều lắm.

Một omega với mái tóc xoăn dài màu đen bồng bềnh chen vào từ đám đông, hắn ăn mặc hơi cồng kềnh, đội mũ lớn, trong tay cầm một quyển sổ nhỏ tinh xảo và một cây bút ghi âm.

Hắn chạy đến một sĩ quan chỉ huy cảnh sát để tìm kiếm bằng chứng, nheo mắt lại và nâng máy tính xách tay của mình và hỏi: "Thưa ngài, ngài có suy đoán gì về kẻ gây ra vụ nổ không?"

Sĩ quan liếc nhìn hắn ta: "Cậu là phóng viên sao?"

Omega khóe mắt rất cong, cười rộ lên và nheo mắt thành một đường cong: "Không, không, tôi là một nhà văn, rất tò mò về trường hợp này."

"Người nhàn rỗi miễn gần!" Sĩ quan kia bèn đuổi hắn ta đi.

Nhà văn cũng không tức giận, tính khí tốt trốn tránh, đi dạo xung quanh. Hắn nhặt lên một quả cầu thủy tinh từ trên mặt đất lên nhìn về phía ánh sáng, trong cơ thể thủy tinh cầu rất đục, thoạt nhìn chất lượng rất kém.

"A, phát hiện ra rồi." Nhà văn vui vẻ giơ quả bóng thủy tinh đi dạo một vòng, đưa tay sau lưng đi dạo trong đám đông, đi dạo đến nhà xưởng bỏ hoang, đi một vòng quanh khung sắt, phát hiện thi thể bị điện áp cao đốt cháy trên khung sắt.

"Bộp" Hắn đá mấy cỗ thi thể bắt đầu tản ra mùi hôi thối, tay phải chống xuống dễ dàng lật xuống khung sắt, chậm rãi, vững vàng rơi trên mặt đất, cẩn thận tìm kiếm ở mỗi góc.

Trong vết nứt xi măng bị kẹt trong một hạt tròn tròn sáng bóng, nhà văn nhấc mông nằm sấp trên mặt đất và dùng ngón tay của mình, lau nửa ngày, lấy ra một viên ngọc trai đen với phân cực màu xanh từ khe đất ra.

Trong máy thông tin thu nhỏ nhét vào tai truyền đến một thanh âm bình thản ổn trọng:

"Domino, có phát hiện gì không?"

Nhà văn nắm lấy một hạt trong tay, nhấc lên dưới ánh mặt trời và nheo mắt lại để quan sát: "Cái này, ngài sẽ thích nó."

Một chiếc Bentley đen thuần túy chậm rãi dừng ở ven đường, nhà văn nhiệt tình vẫy tay chạy tới, chui vào ghế phụ cài dây an toàn.

Trên ghế lái có một alpha mặc áo khoác dài màu đen, ngón tay rõ ràng đặt trên vỏ bọc da của vô lăng, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn Sapphire Kashmir màu xanh đậm vừa vặn làm nổi bật khí chất ưu việt tinh xảo của hắn.

Nhà văn tháo mũ ra, mái tóc xoăn bồng bềnh vươn ra hai xúc tu tinh tế, xúc tu chạm nhẹ vào trân châu đen trong tay.

"Là 857 có mức thảo luận cao nhất trong giới, U Linh điện quang." Nhà văn nhắm mắt lại nói: "Giá của 857 đã được đầu cơ đến 4,6 tỷ đô la, nhưng cũng chỉ có thể nói có thị trường vô giá, viện nghiên cứu để không gây phiền toái nên đã chuyển tay cho liên minh omega, theo phong cách làm việc của vị hội trưởng kia, xác suất lớn đã đạt được hợp tác với 857, không có khả năng ra tay nữa rồi."

Đầu ngón tay alpha của áo gió đen gõ nhẹ vào vô lăng, nhìn về phía trước: "Còn cái khác là gì?"

"Cái này mới là lợi hại. Có điều là người trong giới biết rất ít, những thứ tốt chân chính thường sẽ bị thương nhân cùng phong hàng trí bỏ qua." Xúc tu của nhà văn nhẹ nhàng chạm vào quả bóng thủy tinh nhặt được, nhắm mắt trả lời: " 9100, thần sứ. Lúc trước khi lúc hắn nghèo túng nhất người nhặt được hắn vì sao không phải là chúng ta cơ chứ, tiên sinh, ngài phải xem xét lại một chút mắt nhìn của ngài đi, ha ha."

"Domino."

Nhà văn cười: "Tôi xin lỗi, tiên sinh, tôi luôn vô tình ra nói sự thật."

Tầm nhìn của Alpha rơi vào màn hình trên xe và đoạn video được cắt ghép lại thành một video hoàn chỉnh.

Hình ảnh là một cái hộp sinh thái cỡ lớn, kính của hộp sinh thái bị vết máu che khuất, sinh vật bên trong đang tàn nhẫn giết chóc, từng người liên tiếp ngã xuống vũng máu.

Nhìn ra được hai thí nghiệm thể mạnh nhất bên trong đạt thành hợp tác, đem sau lưng giao cho đối phương, trong trận chém giết ngươi chết ta sống như dưỡng cổ, có một đồng đội đủ giao cho tín nhiệm không thể nghi ngờ là ưu thế lớn nhất.

Ống kính kéo xuống hiện lên hai người sống sót bị bầm tím trong hộp sinh thái- Bạch Sở Niên và Rimbaud.

Alpha, người đã bước vào giai đoạn trưởng thành, rõ ràng đã bảo vệ omega thời kỳ nuôi dưỡng ở bên cạnh.

Vết thương trên người Bạch Sở Niên dày đặc đến mức ngay cả khép lại cũng phải cần một thời gian, nhưng trên người Rimbaud hầu như không có vết thương, anh từ đầu đến cuối đều được bảo vệ rất tốt.

Nhưng ngay khi sắp đi ra khỏi hộp sinh thái, Rimbaud đột nhiên xoay người, móng vuốt sắc bén liền rơi xuống, mang theo một đạo lam quang cùng tàn ảnh.

Bạch Sở Niên đã mệt mỏi sắp tới cực hạn, mà Rimbaud bởi vì được bảo vệ rất tốt, lúc này thể lực ở trên alpha, Bạch Sở Niên khi đó cơ hồ đến trạng thái không chịu nổi một kích, bất ngờ không kịp đề phòng bị một kích yếu hại từ ngực đến thắt lưng cắt ra một vết thương cực sâu, lúc ấy nội tạng cùng ống ruột liền từ trong miệng vết thương chảy ra, cùng đầy đất bẩn hỗn hợp cùng một chỗ.

Video không có âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy alpha nằm trên mặt đất hấp hối, tuyệt vọng đưa tay về phía Rimbaud, nhưng Rimbaud cũng không quay đầu mà bò vào thùng vận chuyển của viện nghiên cứu, các nhà nghiên cứu vỗ tay cho trận đấu tuyệt vời này, chúc mừng viện nghiên cứu thu hoạch một cơ thể thí nghiệm mạnh nhất.

Tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Sở Niên cũng sẽ chết giống như thí nghiệm thể trong hộp sinh thái, nhưng không phải, mặc dù vết thương rất nặng, nhưng hắn vẫn còn hô hấp.

Phải biết rằng bồi dưỡng một cơ thể thí nghiệm có thể lọt vào mắt cần tốn kém các chi phí nuôi dưỡng rất cao, các nghiên cứu viên cũng không muốn dễ dàng buông tha hắn, tăng cường cứu viện khâu vết thương lại.

Viện nghiên cứu vốn coi trọng nhất chính là Bạch Sở Niên, kết cục này bọn họ cũng thật không ngờ đến, nếu có thể cứu được trở về, viện nghiên cứu khẳng định nguyện ý thu lại giá cao, nhưng lại bất đắc dĩ bị lây nhiễm nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng đến đánh giá chiến đấu tương lai của hắn, cuối cùng hắn được buông tha và bị bán cho thương nhân có hứng thú mà mặc hắn tự sinh tự diệt.

Đoạn video xuất phát từ sự giám sát của viện nghiên cứu, cảnh quay cuối cùng là bạch Sở Niên bị xích sắt buộc chặt cổ và tứ chi, bất lực nằm trong lồng sắt, vết thương của hắn vẫn còn mủ, bởi vì các nghiên cứu viên từ bỏ điều trị mặc cho hắn tự sinh tự diệt nên vết thương bắt đầu sinh côn trùng, giòi ăn mủ bò lên da bị nhiễm trùng khâu của hắn.

Sau đó nghe nói, một thương nhân quyền trường đến các nơi khác nhau đã chi tiêu ít nhiều hơn hai trăm đô la để kéo Bạch Sở Niên đi, bởi vì gần đây có khách muốn xem cảnh ngược đãi, giết chóc, loại hạng mục này chỉ có thể tìm kẻ lang thang mà chết không đối chứng, bởi vì Bạch Sở Niên bộ dạng đẹp trai, khách nhân càng thêm thích nhìn, thích nhìn liền nỡ bỏ tiền ra, cho nên bỏ ra một cái giá hơi cao một chút thu lại cũng không đau lòng.

Nhưng không ngờ trận ngược đãi đó. Người chiến thắng của màn trình diễn giết người chính là Bạch Sở Niên.

Mặc dù hắn bị thương nặng, nhưng không có đối thủ nào có thể giết chết được hắn.

Ông chủ võng quyền vui mừng đến mức lấy Bạch Sở Niên ra làm mánh khóe, ném hắn vào đủ loại đấu trường, thẩm mỹ bệnh hoạn của khán giả chính là thích nhìn thiếu niên xinh đẹp tái nhợt suy yếu phản sát đối thủ, lần lượt cổ vũ khiến giá trị của Bạch Sở Niên tăng lên gấp bội, ông chủ vì không muốn hắn chết quá sớm nên đã bỏ tiền tiêu viêm chữa thương cho hắn, Bạch Sở Niên liền dựa vào một chút thuốc chống viêm mà sống qua ngày.

Đúng lúc Lục Thượng Cẩm của tập đoàn Phi Ưng được mời tham gia yến hội, đối tác có ý tốt lôi kéo hắn tới thưởng thức. Lục Thượng Cẩm cau mày xem xong một hồi liền mở miệng mua Bạch Sở Niên, trong nhà có hài tử bảo bối hắn thật sự không nhìn được cảnh này.

Lúc đầu ông chủ kia cứ nắm chặt lấy cái cây hái ra tiền này không muốn bán, Lục Thượng Cẩm bị hắn mài giũa phiền phức, liền mua luôn cái võ trường rồi đuổi ông chủ đi.

____

Sáng sớm lá phong ngoài cửa sổ đung đưa, mấy con chim sẻ ở giữa cành cây ồn ào, không khí ẩm ướt từ cửa sổ tràn vào, mặt đất có chút ẩm ướt.

Bạch Sở Niên tỉnh ngủ, đèn chùm trên trần nhà không phải là con cá mập màu lam mà hắn chọn, mà là đèn ống dài mộc mạc thực dụng.

Thiếu niên nằm trên giường bệnh, với một chai thuốc treo trên kệ truyền dịch, nó đã chảy hết còn khoảng một phần ba còn lại.

Bạch Sở Niên ngồi dậy, thấy trong phòng bệnh không có một bóng người, xoa xoa đầu đau đớn, rút kim truyền dịch trên lưng tay ra, muốn đi vệ sinh.

Hắn thuận tay sờ sờ túi, mím môi lật túi quần ra xem, bên trong ngoại trừ khăn lau tay thì không còn gì khác.

"...... Rơi ra ngoài rồi?" Bạch Sở Niên nhớ lại chi tiết tối hôm qua, không nhớ được là lúc nào mình đã làm mất quả bóng thủy tinh đó, tối hôm qua phát tình, tình trạng của hắn rất kém, phạm sai lầm như vậy là không nên.

Còn chưa đi ra cửa, Hàn Hành Khiêm đã cầm sách kiểm tra phòng đi vào, thấy kim tiêm nhỏ giọt bên giường, đẩy gọng kính: "Ai bảo cậu tùy tiện rút ra, trở về đem nửa bình kia truyền cho xong đi."

"Không truyền, không có việc gì đâu, tôi về nhà." Bạch Sở Niên buồn bực nói cho có lệ, hắn vừa mới mở cửa, Rimbaud bỗng nhiên từ trên trần nhà treo ngược xuống.

Hai bên hành lang hội y khoa không có lan can, Rimbaud không có chỗ có thể leo lên nên chỉ có thể dựa vào điện từ hấp phụ đường ống thép bên trong trần nhà bò tới.

Rimbaud yếu đi, rơi xuống đất, dùng đuôi chống đỡ thân thể đứng trước mặt Bạch Sở Niên, trong tay cầm túi giữ ấm.

Ánh mắt Bạch Sở Niên sáng lên: "Anh đi đâu vậy?"

Rimbaud nâng túi giữ ấm lên: "Nấu ăn."

Nhân ngư cuốn lên người alpha, tự nhiên dựa vào Bạch Sở Niên dẫn hắn vào phòng bệnh, đi đến bên giường bệnh, Rimbaud ngẩng đầu nhìn một phần ba thuốc trấn an còn lại: "Còn chưa truyền xong?"

Bạch Sở Niên túm lấy Hàn Hành Khiêm: "Không nhìn thấy à? Mau cắm lại vào cho tôi."

"Ha, tôi đến thật không đúng lúc." Hàn Hành Khiêm thay kim truyền dịch mới, đeo găng tay kéo tay Bạch Sở Niên lên khử trùng rồi buộc dây da cố định, sau đó cầm lấy sách kiểm tra phòng rời đi.

Bạch Sở Niên gọi hắn lại: "Tiểu cẩu tôi đem về đâu rồi?"

Hàn Hành Khiêm: "Phòng bên, không có gì đáng ngại, tôi sẽ đến xem cậu ta."

Bạch Sở Niên an ổn lại: "Anh khóa cửa lại đi, đừng để hắn chạy loạn, coi cho chắc vào."

"Đừng làm bậy." Hàn Hành Khiêm đóng cửa khi đi.

Rimbaud ngồi trên giường, lấy hộp cơm ra từ túi giữ ấm.

Trứng xào sứa, cháo thịt nạc sứa, sứa trộn lạnh, mỗi món ăn đều bốc lên ánh sáng xanh ẩn hiện.

Bạch Sở Niên nhìn ba món ăn đầy sứa này, nuốt nước miếng.

Hắn hỏi: "Anh bón cho tôi đi?"

Rimbaud nghiêng mặt sang một bên tỏ ra thái độ còn chưa kịp nguôi giận.

Bạch Sở Niên cong mắt, bưng bát ăn cơm.

Cũng không khó ăn, bản thân sứa ngoại trừ vị mặn ra thì cũng không có hương vị đặc biệt vì, ăn rất giòn.

Rimbaud cầm nắp hộp cơm, quay lưng về phía alpha, không muốn quay lại.

Bạch Sở Niên nhẹ nhàng kéo bả vai anh: "Tôi đang truyền dịch, tay đau, anh đút cho tôi một miếng đi, chỉ một miếng thôi."

Rimbaud chậm rãi xoay lại, không thuần thục dùng thìa nhỏ xúc một thìa, lúc đưa qua thì bị rơi còn lại nửa muỗng, còn cọ đến trên miệng Bạch Sở Niên.

"Anh thật sự một chút cũng chưa từng hầu hạ người mà..." Bạch Sở Niên nhặt trứng gà rơi xuống nhét vào trong miệng, dùng thìa của mình xúc một khối, tinh tế thổi cho nguội, vững vàng lấy tay tiếp tục đút cho Rimbaud: "Là như vậy, học được chưa?"

Mâu thuẫn tối hôm qua Bạch Sở Niên không muốn nhắc lại, cũng không muốn nhớ lại chi tiết, tâm tư của hắn toàn bộ bị Rimbaud đút tới một miếng cơm hấp dẫn đi.

"Tôi còn muốn ăn." Bạch Sở Niên nhìn bàn tay cầm thìa nhỏ của hắn nói.

Rimbaud đưa cho hắn cái bát, nhưng hắn không cầm, chỉ mở miệng. Rimbaud vì thế tiếp tục đút cho hắn, ba phần thức ăn đều ăn xong, bình thường Bạch Sở Niên sẽ không ăn nhiều như vậy.

Rimbaud thu dọn bát rỗng một chút, xoay người đặt đồ lên bàn, sau đó bị ôm lấy từ sau lưng, alpha ôm anh vào trong lòng, không mang theo tình dục ôm eo anh, cằm đặt lên vai anh, nhẹ nhàng dán lên má anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi