[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Bạch Sở Niên từ sau lưng ôm lấy nhân ngư, tận lực dùng lồng ngực kề sát vào anh, ở bên tai anh hỏi: "Như vậy sẽ nóng sao?"

Lông mi Rimbaud run rẩy, yên lặng lắc đầu.

"Bởi vì những gì tôi đã làm ngày hôm qua đã làm tổn thương anh rồi? Tôi không có ý làm anh đau đâu."

"Cậu, tâm tình bất định." Rimbaud cố gắng dài lưỡi nói ra thành ngữ này: "Không ngoan, tôi không cần cậu."

Rimbaud muốn biểu đạt chẳng qua chỉ là uy hiếp mà cha mẹ thường dùng khi đứa nhỏ không nghe lời, nhưng Bạch Sở Niên nghe thì không nghĩ được như vậy, tay hắn ôm Rimbaud không nhúc nhích, cằm từ đầu vai anh nhẹ nhàng nâng lên, thanh âm mang theo tiếng mũi rất nhỏ: "Anh đừng nói như vậy."

Bạch Sở Niên có thể nhớ rõ chuyện mình từ nhỏ đến lớn, bởi vì từ khi hắn có được ý thức bản thân còn chưa qua bao lâu. Ký ức thời thơ ấu của hắn rất đơn giản, và khi hắn có ý thức, omega đầu tiên mà hắn gặp chính là Rimbaud.

Kỹ thuật cải tạo cơ thể thí nghiệm được chia thành hai loại, một loại bắt đầu từ giai đoạn nuôi cấy phôi thai, trải nghiệm thí nghiệm từ sự phát triển của ấu trùng đến giai đoạn nuôi dưỡng, sau đó bước vào giai đoạn trưởng thành, còn một loại khác là từ bên ngoài bắt được sau đó cải tạo, trực tiếp trở thành cơ thể thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng, Bạch Sở Niên thuộc về loại một, còn Rimbaud thuộc về loại sau.

Hắn vừa mới tiến vào thời kỳ bồi dưỡng, liền gặp Rimbaud, nghiên cứu viên phát hiện hảo cảm đặc biệt của hắn đối với Rimbaud, hơn nữa Rimbaud cũng không có biểu lộ sát ý với hắn, vì thế thử bỏ bọn họ vào cùng một hộp quan sát xem sao.

Omega trên người tản ra tin tức tố mẫu tính dịu dàng, sức hấp dẫn của alpha nhỏ vừa mới thoát khỏi giai đoạn ấu thể có thể tưởng tượng được, Bạch Sở niên ngơ ngác dán qua, liếm má, môi và tuyến thể của omega, giống như sư tử con nhỏ tìm kiếm thức ăn từ sư tử cái.

Mới đầu Rimbaud sẽ không kiên nhẫn vứt bỏ vật nhỏ dính người này, nhưng sau đó alpha con kia lại lần lượt bò trở về, cẩn thận chui vào trong ngực omega muốn ôm, muốn pheromone an ủi, bản năng nuôi dưỡng vốn có làm cho Rimbaud không thể không tiếp nhận hắn.

Alpha bé nhỏ cũng học cách phóng thích pheromone trấn an non nớt hồi báo cho nhân ngư, hơn nữa càng ngày càng ỷ lại vào nhân ngư.

Các nghiên cứu viên rất vui mừng, cơ thể thí nghiệm omega có tính tình nóng nảy và cao ngạo nhất này lại cư nhiên nguyện ý trấn an một cơ thể thí nghiệm alpha khác, tương lai bọn họ rất có thể thành công kết hợp, sinh ra không chỉ có một phôi thai ưu tú hơn.

Dưới sự cung cấp tin tức tố của Rimbaud, tốc độ sinh trưởng của Bạch Sở Niên vượt quá dự liệu của tất cả các nhà nghiên cứu, hắn nhanh chóng thức tỉnh năng lực J1, cả viện nghiên cứu đều sôi trào, vội vàng đưa Bạch Sở Niên vào trong hộp sinh thái của thí nghiệm cao cấp để kiểm tra sức chiến đấu của hắn, tuy rằng tiểu tử kia bị thương rất nặng nhưng mọi người đều nhìn thấy tiềm lực của hắn, chỉ mới tuổi sinh trưởng mà đã cấp J1 và thời kỳ nuôi dưỡng, lại có thực lực chiến đấu với cơ thể thí nghiệm cấp M2 thời kỳ trưởng thành, tương lai không thể đong đếm được.

Các nhà nghiên cứu cũng phát hiện ra pheromone trấn an của Rimbaud vô cùng đặc thù, tuy rằng bọn họ còn không có cách nào giải thích, nhưng có thể tương tự như chất lượng, pheromone của thí nghiệm omega tựa như nước đường bình thường, có thể bổ sung thể lực, tâm tình uống cũng sẽ rất tốt, nhưng pheromone trấn an của Rimbaud lại tựa như mật ong đắt tiền, trong đó ẩn chứa chất dinh dưỡng cao tới mấy trăm lần.

Nhưng nhân ngư này lại không muốn phóng thích pheromone trấn an cho alpha khác.

Đối với việc này các nghiên cứu viên cũng đã thảo luận sâu nhiều lần, quan sát phát hiện bạch Sở Niên khác với cơ thể thí nghiệm khác khác chính là, lúc hắn ở bên cạnh Rimbaud rất ngoan, ngoan muốn chết.

Loại ngoan này là do sùng bái và ỷ lại từ trong ra ngoài thể hiện ra, mặc dù ở trước mặt nghiên cứu viên này Bạch Sở Niên muốn làm gì thì làm, ý thức tự chủ quá mạnh, tính cách không thể khống chế, nhưng chỉ cần trở lại trong hộp quan sát, hắn tựa như mèo con trở lại bên cạnh mèo lớn, ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh Rimbaud, thân mật liếm mặt nhân ngư, hoặc là một bàn tay đặt lên người nhân ngư yên lặng ngủ.

Vì vậy, vào một hôm khi các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng họ đang giao kết với nhau. Hơn nữa khi Bạch Sở Niên chiếm cứ vị trí chủ đạo, các nghiên cứu viên đều hoảng hốt, tùy thời chuẩn bị ngăn cản, lo lắng Bạch Sở Niên sẽ bị giết chết.

Nhưng thất kinh một hồi, Rimbaud ngầm đồng ý cho alpha này làm vậy, trải qua nghiên cứu, bọn họ rút ra một kết luận, đây là người lớn đang dung túng sủng ái cho con non của mình.

Nhưng sau đó họ lại phát triển ra một phỏng đoán: Bạch Sở Niên bước vào giai đoạn trưởng thành có ý thức tự chủ, lại bắt đầu coi Rimbaud là con non, loại hành vi tương tự như hành vi ngược lại này rất hiếm thấy ở giữa cơ thể thí nghiệm, nhưng cũng có thể làthí nghiệm có ý thức tự chủ cảm nhận được cơ thể thí nghiệm này nhỏ nhắn đáng yêu, giống như con người nhìn động vật nhỏ.

Các nhà nghiên cứu đã cố gắng đặt Rimbaud vào hộp sinh sản của các thí nghiệm alpha khác, nhưng tất cả đều kết thúc với một cuộc ẩu đả bạo lực, và Rimbaud không cho phép các thí nghiệm khác làm gì mình, không cho phép chạm vào thân thể mình, không cho phép la hét với mình, không cho phép nhìn đông nhìn tây trước mặt mình, không cho phép ăn thức ăn của nghiên cứu viên đưa tới, trừ phi nhân ngư đồng ý, thỉnh thoảng còn ra lệnh cho đối phương quỳ xuống thành kính hôn mũi đuôi của mình.

Đám thí nghiệm thể rất khó để không chọc giận vị công chúa này, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị đánh cho bầm dập.

"Thật sự không cần tôi sao?"

"En." Rimbaud đưa lưng về phía hắn.

Cánh tay của Bạch Sở Niên đang ôm nhân ngư bỗng buông lỏng. Thuốc trấn an phát tình truyền xong, hắn kéo kim truyền dịch ra, xỏ chân vào giày rồi mở cửa rời đi.

Rimbaud nghe được một tiếng khẽ đóng cửa, sửng sốt nửa ngày, tức giận đến mức ăn hết hộp cơm.

Trên mu bàn tay Bạch Sở Niên dán băng dính, ở hành lang bồi hồi một hồi, đi loạn không mục đích, không tự chủ được, phục hồi tinh thần ngẩng đầu lên nhìn, cửa phòng làm việc của hội trưởng khép hờ, bên trong mơ hồ có tiếng hôn môi.

Hắn định đi, nhưng người bên trong cảm nhận được hắn ở đây và đã gọi hắn vào.

Trong phòng tràn ngập pheromone trấn an cao cấp dịu dàng của omega, vị ngọt tràn ngập không khí, sau khi tiến vào thân thể hắn đều thả lỏng hơn rất nhiều.

Hội trưởng đoan trang ngồi sau bàn làm việc, Lục Thượng Cẩm ngồi trên sô pha lật xem tạp chí, Bạch Sở Niên cho rằng lúc nãy mình đã nghe lầm, dù sao hiện tại hắn cũng không có tâm tình bát quái về cuộc sống riêng tư của hội trưởng, uể oải nằm xuống sofa đơn.

Nếu như Rimbaud không cần hắn, trên thế giới này còn có người nguyện ý muốn hắn cũng chỉ có hội trưởng cùng Cẩm thúc mà thôi, tuy rằng chỉ là quan hệ cấp trên, hoặc cũng có lẽ là bởi vì quan hệ được bọn họ nhặt về, ở bên cạnh bọn họ luôn có thể cảm nhận được một loại cảm giác có nơi để thuộc về vi diệu mà không rõ nguyên nhân.

Sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về, hội trưởng đều cho hắn một ánh mắt tán thưởng, hắn cũng thích đi theo chú Cẩm đi học tiếp xúc với đám thương nhân gian xảo, cho nên hắn vẫn làm việc ở đây, cho tới bây giờ chưa từng nảy sinh ý định rời đi, hắn vẫn không phát giác được mình là người yêu gia đình, bởi vì trước kia căn bản không có nhà.

Lục Thượng Cẩm từ trong tạp chí ngước mắt lên: "Tại sao mới sáng sớm mà mặt nhìn như đã chết thế kia?"

Ngôn Dật trên tay sửa sang lại văn kiện nhiệm vụ, thay hắn trả lời: "Hôm qua cùng Rimbaud cãi nhau, phát tình. Tiểu tử tình kỳ đều mẫn cảm như nhau."

Bạch Sở Niên vùi đầu vào gối ôm, buồn bực nói: "Không phải cãi nhau, là đánh nhau, anh ấy đơn phương đánh tôi."

Lục Thượng Cẩm khép lại tạp chí cười: "Đó là chuyện rất bình thường, cháu quản nhiều như vậy làm gì, ôm lên rồi hôn, hôn đến khi cậu ta không thở nổi thì thôi."

"Khụ, đừng dạy hài tử cái vô dụng đó." Ngôn Dật liếc hắn một cái, quay đầu lại hỏi Bạch Sở Niên: "Sao cậu ta chỉ đánh cậu mà không đánh người khác?"

Bạch Sở Niên ngẩng đầu: "Vậy sao chỉ riêng anh ấy đánh tôi người khác không đánh tôi chứ. Tối nay cháu sẽ không về nhà đâu."

Lục Thượng Cẩm dùng sức xoa đầu hắn: "Tiểu tử thối. Buổi tối uống rượu với chú đi, có mấy người bạn cũ của PBB cũng ở đây, dẫn cháu đi làm quen. Làm việc mà không có chút quan hệ sâu rộng là không được."

"Ồ, được... Cháu không lái xe đâu." Đối mặt với Cẩm thúc, Bạch Sở Niên có chút chột dạ, hắn vẫn tính toán muốn đem con ruột người ta đào tới làm đặc công, phải tìm cơ hội nói bóng nói gió một chút, nghe khẩu phong của Cẩm thúc vậy. Nói đi cũng phải nói lại, len xuất hiện trên người cừu, cũng không thể tính là có lỗi với bọn họ đi.

Ngôn Dật nhận được thư của bộ phận kỹ thuật, đã phát hiện dược tề AC đã được tiêm vào cơ thể thí nghiệm, đang vận hành thiết bị phân tích, định vị cho thấy tàu chở hàng mang thí nghiệm đi qua cửa ải xuất cảnh, còn chưa hiển thị động tác tiếp theo.

"Lúc cần cứ gọi cháu, cháu không sao rồi." Bạch Sở Niên ngồi dậy, xoa xoa mặt lấy lại tinh thần. Tuyến thể càng cao khi phát tình càng khó ức chế, nồng độ thuốc ức chế cần thiết càng cao, nỗi đau càng rõ rệt, nhưng Hiệp hội y khoa giáo sư Chung đã phát triển thuốc làm dịu tình dục rất hiệu quả đối với các tuyến thể cao cấp, hiệu quả nhẹ, không có tác dụng phụ, không đau đớn như tiêm chất ức chế nồng độ cao.

"Cậu nên nghỉ ngơi trước đi, đem chuyện của mình xử lý cho xong." Ngôn Dật gửi hai tin nhắn mã hóa, phái những người khác trong tổ đặc công đi theo vào cơ thể thí nghiệm trong tàu chở hàng.

"Haiz, tâm can bảo bối sắp đến sinh nhật rồi, chuẩn bị chút lễ vật gì cho nó đây." Lục Thượng Cẩm sắp lật nát tạp chí, dừng lại xoa xoa mi tâm: "Năm ngoái tặng cho nómột mỏ đá quý, hình như nó không thích lắm."

Ngôn Dật nhìn chằm chằm vào máy tính, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím: "Anh tặng đều là thứ quỷ quái gì đấy."

"Vẫn là alpha nhỏ tốt hơn, đồng hồ thể thao đều dễ chọn."

Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, lúc đầu hắn đối với đồ xa xỉ của nhân loại không hiểu rõ lắm, theo ở chỗ này tiếp xúc cùng quen thuộc mới dần dần hiểu rõ, chiếc đồng hồ cơ khí trên tay hắn cũng phải mất cả trăm vạn.

Hắn không biết sinh nhật của mình là khi nào, cho nên liền ấn định sinh nhật vào ngày đến nhà hội trưởng và chú Cẩm, lần đầu tiên ăn được loại thực phẩm mang tên bánh kem này, không có dinh dưỡng, mỡ nóng cholesterol đều rất cao, không phù hợp với tiêu chuẩn ăn uống khoa học của thể thí nghiệm. Nhưng hắn thích nó, đó là một loại thực phẩm ấm áp.

Chạng vạng ở tửu cục, Bạch Sở Niên hiểu chuyện đỡ rượu cho Lục Thượng Cẩm, mấy người bạn quen biết với Lục Thượng Cẩm lén lút khen ngợi tiểu tử này không tệ, nhìn liền biết được làm việc rất ổn thỏa. Bằng hữu của Lục Thượng Cẩm đều là những nhân vật có đầu có mặt trong các giới, có tiền cũng không nhất định có thể kết giao được, lúc này coi như thật sự quen mặt.

Hắn nửa đường đi toilet một chuyến, có tâm sự liền dễ dàng uống nhiều, mặc dù đã cố gắng khống chế bước chân, nhưng vẫn có chút phù phiếm, tựa vào tường toilet ngẩn người.

Trong đầu ong ong, hắn từ trong túi lấy ra điện thoại di động, tay có chút không nghe sai khiến, chậm chạp cầm điện thoại di động xem ảnh màn hình khóa của mình.

Rimbaud không gọi cho hắn, thậm chí đến tin nhắn cũng không gửi tin nhắn.

Bạch Sở Niên ôm di động ngồi xuống, màn hình tối tăm liền ấn nó lên, cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì.

Trên mái vòm khách sạn có một sinh vật không xác định. Rimbaud theo mình bò xuống, lần lượt tìm kiếm.

Cuối cùng ở tầng 7 tìm được alpha đáng thương ngồi ở cửa toilet ngủ.

Rimbaud theo trần nhà bò lên đỉnh đầu hắn, giảm bớt năng lượng khiến mình rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt alpha muốn đánh thức hắn.

Bạch Sở Niên ngây ngô lẩm bẩm: "Lão bà nuôi từ nhỏ đến lớn không cần tôi nữa rồi."

Mùi thuốc và rượu nồng đậm trên người hắn, cùng tin tức tố của chính hắn có sự khác biệt rất lớn, Rimbaud khom người ôm hắn dậy, nhưng sau khi uống rượu trên người alpha nóng đến lợi hại, nóng đến mức Rimbaud rụt ngón tay lại.

Một alpha từ góc đường đi tới, Lục Thượng Cẩm thấy Tiểu Bạch nửa ngày không trở về, mượn thời gian đi toilet thuận tiện đi ra xem một chút.

Rẽ qua hành lang, liền thấy Rimbaud cố hết sức đem alpha cao lớn hơn mình dựng người lên, bên cạnh làn da trắng lạnh của alpha đều bị nóng đỏ một tầng.

"Đây là làm gì vậy?" Lục Thượng Cẩm nhìn bọn họ.

Rimbaud thật vất vả mới đem alpha nâng được lên, gian nan ôm vào trong ngực, thấy trên Lục Thượng Cẩm mang bạch Sở Niên ra ngoài uống rượu còn có bộ dáng không có việc gì, bất mãn nhíu nhíu mày: "Hbdhysbhacjtfhjfchxbsadhhahloofifxf (câu không thể dịch được)"

Sau đó nhanh chóng mang theo Bạch Sở Niên từ cửa sổ rời đi.

Lục Thượng Cẩm uống không ít, đầu óc có chút chậm chập.

Một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

"Hả? Cậu ta đang phê bình mình?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi