[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Lục Thượng Cẩm trở lại bữa tiệc, nói tiểu hài tử uống quá nhiều, hắn sai người đưa về trước, mấy vị bằng hữu quen biết liền cùng Lục Thượng Cẩm nói về thân thế của Bạch Sở Niên.

Bọn họ nghe nói đứa nhỏ này là cô nhi nhặt về từ võ trường, Tất Duệ Cạnh xắn tay áo lên, lộ ra một chuỗi dấu ấn màu xanh lam trên cánh tay cơ bắp rõ ràng: PBB-000026, nâng ly rượu uống một ngụm, tay đeo nhẫn cưới nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn điểm một chút.

"Con trai tôi không biết trúng tà gì, từ khi kết thúc kỳ thi ATWL liền đem Bạch Sở Niên treo ở bên miệng, tôi nghĩ, đây là một tiểu tử trâu bò bức một tiểu tử, con trai tôi buồn bực, trên mặt cái gì cũng không nói, kỳ thật trong lòng rất tinh tế, bề ngoài ở trường An Phỉ Á rất tốt nhưng kỳ thật trong lòng ít nhiều có chút xem thường những bạn học quý tộc kia, vì chuyện này tôi còn nói chuyện với nó một đêm."

Vị này chính là cha alpha của Tất Lãm Tinh, cựu trung úy bộ đội đặc chủng PBB đã nghỉ hưu, cùng chiếm một vị trí trong Liên đoàn thương mại quốc tế, nhất ngôn cửu đỉnh.

"Có cái gì để nói chứ, tiểu hài tử tâm khí cao ngạo một chút cũng không phải chuyện xấu." Lục Thượng Cẩm nói.

Chưởng môn hiện tại của Hồng Diệp Hạ thị, Hạ Bằng Thiên nói chuyện phiếm với hắn: "Ngôn Dật cũng thật sự tin tưởng nó, đem căn cứ đặc huấn giao cho nó quản."

Thân thế khẳng định đã sớm điều tra rõ ràng, nhưng lời này nói ra không vừa ý, Lục Thượng Cẩm cũng không vui người bên ngoài phỏng đoán ánh mắt của mình.

"Nói như thế nào đây." Lục Thượng Cẩm nghiêng đầu nhìn hắn: "Cũng đừng ở trước mặt đứa con trai thứ hai của tôi nói ra cái này, lòng tự trọng của tiểu hài tử kém lắm."

Tất Duệ Cạnh cười rộ lên, nâng ly rượu lên chạm lyvới hắn: "Để con trai thứ hai của cậu chiếu cố Lãm Tinh nhà tôi nhiều hơn."

"Vậy còn phải nói."

Trò chuyện thêm một hồi, Lục Thượng Cẩm giơ ly rượu lên, giống như trong lúc vô tình nhắc tới: "Thời gian này không phải vẫn thảo luận chuyện viện nghiên cứu 109 sao, ý tứ của Ngôn Dật chính là ý của tôi, sợ bạn bè cũ ẩn lui hưởng phúc, tai mắt liền dễ dàng không rõ ràng, nói rõ ra một chút thôi, tôi kính mọi người một chén."

Lục Thượng Cẩm thoải mái tựa vào lưng ghế, cùng dáng người vai hẹp khi còn trẻ không khác gì tự kỷ ngày thường, có điều là cho dù hắn từ sau khi hòa hảo với Ngôn Dật hoàn toàn thu liễm tâm tính tàn bạo, nhưng vẫn từ trong xương toát ra một chút cảm giác áp bách tản mạn, toàn bộ buổi hội họp alpha phân hóa đạt tới cấp A3 chỉ có một mình hắn, mặc kệ luận cấp bậc hay địa vị xã hội, tân khách trong bữa tiệc đối với Lục Thượng Cẩm đều là kính sợ có thừa.

Ý tứ đề cập trong lời này rất rõ ràng, liên minh omega mặc dù có tiếng nói trong hội nghị quốc tế, nhưng không đến mức có được quyền lực quyết định, nhưng nếu liên đoàn thương mại quốc tế chen ngang ở bên trong, trọng lượng nói chuyện của Ngôn Dật thì sẽ không như vậy nữa.

Tân khách ngồi đây nhao nhao đứng dậy đáp lễ.

Tiệc xong, tài xế lái xe đưa Lục Thượng Cẩm về biệt thự, hắn xuống xe, rượu khiến hắn có chút buồn bực, tài xế định đưa hắn vào, nhưng Lục Thượng Cẩm ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ phòng ngủ, nươi đó còn vì anh mà vẫn sáng một ngọn đèn vàng ấm áp, vì thế xua tay cự tuyệt, chính mình nhẹ giọng vào nhà, rửa mặt thay quần áo mới rón rén đi vào phòng ngủ.

Ngôn Dật đã ngủ thiếp đi trên sô pha đơn, tai thỏ đặt lên mắt che sáng, trên bụng đặt tấm bản còn chưa đóng tài liệu.

Lục Thượng Cẩm cởi dép lê ra nhỏ giọng đi qua, rút tấm văn kiện trong ngực người đang ngủ ra đặt lên bàn, cong thân kéo đầu gối omega lên, ôm ngang rồi đặt vào trong chăn, tự mình tắt đèn rồi bò lên giường, từ sau lưng ôm lấy người, chóp mũi nhẹ nhàng dán vào tuyến thể sau gáy omega ngửi ngửi tin tức tố mùi sữa thơm ngát.

Ngôn Dật vẫn tỉnh, theo bản năng đặt tay lên bàn tay to mà alpha ôm bên hông mình, nhẫn cưới trong ngón áp út của hai người dán cùng một chỗ.

"Uống bao nhiêu rồi? Pha cho anh một tách trà có thể thoải mái hơn một chút nhé."

"Không cần, không nhiều." Lục Thượng Cẩm nhắm mắt lại: "Trễ như vậy sao còn chưa ngủ?"

"Em đã suy nghĩ về việc đề xuất tại hội nghị quốc tế sau này, cấm tái phát triển các cơ quan thử nghiệm, công nhận tính cách độc lập và tính hợp pháp của các đối tượng hiện đang còn sống. Đó là trách nhiệm của em với tư cách là Chủ tịch liên đoàn." Ngôn Dật mệt mỏi nói,: "Nhưng lại nhất định phải cam đoan bọn họ giống như Tiểu Bạch, không có dục vọng giết chóc và ăn uống."

"Ừm, là chuyện tốt." Lục Thượng Cẩm hôn lên lỗ tai omega nhà mình: "Đã nói với Tiểu Bạch chưa, nó khẳng định rất cao hứng."

"Còn chưa." Ngôn Dật thở dài: "Đây là chuyện không phải là một sớm một chiều có thể thực hiện được, em sợ nó sẽ thất vọng."

Hiện tại Bạch Sở Niên thân là đặc công liên minh công khai, quyền lợi cá nhân được liên minh omega bảo hộ, một khi hắn thoát ly liên minh, người nhìn trúng tuyến thể và năng lực của hắn không ít, hắn có mạnh đến đâu cũng không cách nào đối kháng với đông đảo thế lực vũ trang được trang bị tốt.

"Không sao, anh ủng hộ em, cứ làm đi."

"Ừm." Ngôn Dật xoay người lại, nhẹ nhàng nắm lấy quần áo bên hông hắn, vùi đầu vào cổ alpha: "Quà sinh nhật cho Thỏ Cầu đâu?"

"Anh cố ý hỏi nó muốn cái gì, chỉ sợ mua nhầm." Lục Thượng Cẩm nói: "Con muốn một chiếc trực thăng, em nói xem, một tiểu thỏ O sao cả ngày muốn một thứ cứng rắn như vậy?"

Ngôn Dật buồn ngủ hỏi: "Anh đã mua chưa?"

"Mua chứ, mua cái lớn, một cái không đủ, anh mua một tổ, thuận tiện thuê hai vị thiết kế sơn tới đây, bảo bối muốn ngoại hình gì liền làm theo như thế."

"Sớm muộn gì anh cũng làm hư nó." Ngôn Dật giơ tai thỏ lên quăng lên mặt Lục Thượng Cẩm.

"Nghèo nuôi A giàu nuôi O, nên như vậy."

"Quên đi." Ngôn Dật nhắm mắt định ngủ, bỗng nhiên lại hỏi: "Anh không mang Tiểu Bạch đi uống quá nhiều đấy chứ? Nó còn nhỏ, ở trên bàn rượu lại hiểu chuyện."

"Còn nói nữa, nửa đường liền bị Rimbaud cướp người đi, líu rắc nói với anh một chuỗi ngoại ngữ, nghe ngữ khí giống như quở trách ta, tiểu gia hỏa này, còn rất hung dữ."

"Hai người bọn họ..." Ngôn Dật quan tâm không xong: "Rimbaud trời sinh là thủ lĩnh, Tiểu Bạch lại không thích giao tâm với người khác, em thấy không thích hợp, ở cùng cậu ấy lâu, trên người Tiểu Bạch sẽ có rất nhiều thương tích."

"Thích chính là hợp rồi, tiểu tử kia còn rất vui vẻ nữa kìa." Lục Thượng Cẩm ôm omega ngủ, trong phòng ngủ tràn ngập mùi tường vi giáng sinh trấn an.

Thành phố Nha Trùng vào ban đêm thực yên tĩnh, đường phố phồn hoa đèn neon lấp lánh, xe cộ qua lại trên đường dòng người đi lại không ngừng.

Trên vách kính rực rỡ của tòa nhà cao tầng hấp thụ một người cá lấp lánh ánh sáng xanh.

Rimbaud giống như thằn lằn dán ngược lên thủy tinh nhanh chóng bơi bò, hai tay phóng điện hấp phụ vào kết cấu thép bên trong tòa nhà, dùng miệng ngậm cổ Bạch Sở Liên, đuôi cá mảnh khảnh cố định thân thể alpha trên người mình.

Bạch Sở Niên say đến lợi hại, ở vách tường bên ngoài tòa nhà thổi gió lạnh trong chốc lát còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ôm chặt Rimbaud, thân thể cùng nhân ngư dán cùng một chỗ.

Đầu óc choáng váng mở mắt nhìn mặt đất cách mình gần trăm mét, nhẹ giọng hừ hừ: "Lão bà, tôi sợ độ cao, anh mau hôn tôi đi."

Rimbaud vẻ mặt lạnh lùng, cắn cổ áo Bạch Sở Niên không tiện mở miệng, mơ hồ nói: "Trước kia, không sợ độ cao."

Bạch Sở Niên cố tình gây sự: "Từ giờ trở đi sẽ sợ độ cao."

Rimbaud bị mài đến không có biện pháp, hôn hắn một cái. Nhưng như vậy miệng liền buông ra, alpha từ giữa đuôi cá quấn quanh thân thể trượt ra, đập thủng hai mặt biển quảng cáo bằng thép.

Rimbaud nhanh chóng bò xuống phía dưới, khi alpha sắp rơi xuống đất, đuôi cá quấn lấy chân hắn, kéo hắn trở về trong ngực, tiếp tục dùng miệng ngậm.

Bạch Sở Niên vô thức bị đánh, tự động kích hoạt năng lực J1 xương cốt thép hóa, tuy rằng từ giữa hai tấm biển quảng cáo bằng thép đập ra lỗ thủng hình người nhưng bản thân hắn cũng không bị thương.

"Kích thích lắm, lại một lần nữa nào~" Bạch Sở Niên hưng phấn nói: "Tôi muốn dẫn anh đến sân chơi chơi, liền chơi loại này, anh khẳng định chưa từng chơi qua, trước đây tôi cũng chưa từng thấy qua, tàu lượn siêu tốc đó, biết không, siusiusiu~~~ sau đó tất cả mọi người đều kêu loạn ở trên đó, tôi không sợ, nhưng tôi cũng muốn kêu theo họ."

"Ngốc tử, thiếu chút nữa, ngã xuống, đầu." Rimbaud giơ tay cho hắn một cái tát.

Một chiếc xe tải di chuyển đi ngang qua dưới chân tòa nhà, Rimbaud yếu đi, ngậm Bạch Sở Niên nhẹ nhàng hút vào trên thùng xe tải, một đường "bắt xe" trở về căn hộ.

Anh đem Bạch Sở Niên ném ở cửa, nhanh chóng vọt vào trong bể cá hạ nhiệt.

Nước lạnh bao bọc thân thể nóng bỏng của mình Rimbaud nằm sấp dưới đáy bể mệt mỏi thở dốc, băng dưỡng ẩm quấn quanh người bị kéo lỏng một chút, mơ hồ lộ ra làn da bị nóng đỏ sưng lên phía dưới, đuôi cá cũng bị bỏng vài miếng vảy, thấy được thịt đỏ nhạt, đụng một cái liền đau đến lợi hại.

Ngâm suốt mười phút, Rimbaud mới miễn cưỡng khôi phục nhiệt độ cơ thể tăng cao, từ trong bể cá nước đầm đìa bò ra, kéo Bạch Sở Niên lên giường, vụng về lột quần áo và quần bẩn dính đầy mùi thuốc lá trên người hắn ném vào bể cá của mình, lại đẩy Bạch Sở Niên vào bể cá của mình.

Rimbaud nằm sấp trên mép bể cá, hai tay ngâm vào trong nước, bụi bẩn trên quần áo tự động thanh lọc, Bạch Sở Niên cũng bị giặt đến lấp lánh phát sáng.

Đẩy người vào thì dễ, nhưng vớt ra thì khó, Rimbaud liên tục kéo alpha ra khỏi bể cá, quấn khăn tắm cọ cọ, mang chăn đến, sau đó đem quần áo giặt sạch treo lên ban công phơi quần áo.

Bạch Sở Niên nằm ngửa, cánh tay nhỏ cong xinh đẹp đặt lên mắt chặn ánh sáng của đèn phòng ngủ, chăn che nửa người dưới, thân trên thì trần trụi lộ ra cơ bắp rõ ràng các rãnh, cũng một vết sẹo khâu thật dài kéo dài từ ngực đến thắt lưng.

Rimbaud mới phát hiện cổ hắn đeo một sợi dây đen, trước kia cũng chưa từng thấy qua thứ này, có thể là đồ trang sức mới mua.

Anh theo cổ alpha sờ chiếc dây đen kéo đến trước ngực Bạch Sở Niên, làn da của hắn cũng rất trắng, lông mồ hôi trên người phần lớn là màu trắng, cho nên có vẻ lông cơ thể rất nhẹ.

Trước sự ngạc nhiên của Rimbaud, dây đen có sâu một viên ngọc trai đen sáng bóng màu xanh và trang trí một cái vảy cá màu xanh.

Những viên ngọc trai sau khi rơi xuống liền mặc kệ, Rimbaud cũng không nghĩ tới chúng nó đi đâu, kỳ thật bị quét đi ném đi hay là lấy đi bán cũng không sao cả, đối với anh mà nói đây chỉ là một loại dịch tiết không thể bình thường hơn, không có một chút trân quý nào, nhưng mỗi một lần Bạch Sở Niên đều nhặt chúng lên, quý trọng bỏ vào trong túi.

Nước mắt của anh lớn nhỏ không đồng nhất, hình dạng cũng không phải tất cả đều có quy tắc, Bạch Sở Niên chọn một viên cực tròn, vụng trộm làm một cái mặt dây chuyền rồi len lén đeo trên cổ, cũng không nói cho ai.

Rimbaud ghé vào bên cạnh hắn, ngón tay nắm lấy viên trân châu đục lỗ kia quan sát. Ở trong biển, những thứ này lại càng đếm không xuể, một đứa bé nhân ngư khi sinh ra sẽ chế tạo ra bao nhiêu trân châu, một vị nhân ngư thất tình chỗ ở đầy đất trân châu cũng thành đống, ngay cả tộc nhân của hắn cũng sẽ không cho rằng nước mắt của Vương trân quý cỡ nào.

Nhịp tim không giống lúc trước, Rimbaud ngồi ở bên giường, ngơ ngác sờ sờ ngực mình, không thể nói là cảm giác quái dị, trước kia anh cũng chưa từng cho những tuấn mỹ alpha ân sủng.

Bạch Sở Niên xoay người nằm sấp trên giường cuộn mình lại, mím môi tiếp tục ngủ.

Rimbaud cũng nằm sấp xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt Bạch Sở Niên, lông mi run rẩy dưới ánh đèn, bóng dáng phản chiếu trước mắt theo rung động.

"Milayer. (Như vậy mới giống như bảo bảo trước đây của ta)".

Rimbaud nhẹ nhàng vỗ hắn, phóng thích tin tức tố trấn an thanh nhã.

Bạch Sở Niên giật giật, bỗng nhiên nâng tay ôm Rimbaud, chân cũng nâng lên đè lên, giống như ôm gối ôm gắt gao quấn lấy anh.

Chỗ trên người Rimbaud bị nhiệt độ cơ thể alpha làm bỏng còn đỏ bừng, bị hắn bao bọc như vậy, phảng phất thân thể bị đặt trên một dàn hỏa diễm đem đi nướng.

"Đau... Buông ra..."

Bạch Sở Niên giống như khi còn bé ỷ lại hắn vùi mặt vào cổ omega, nhưng với hình thể và cấp bậc hiện tại của hắn, nhiệt độ nóng rực đã không còn như xưa nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi