(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


_________________________________


"Bây giờ cô ấy ở nhà kho sau núi?"


Hiệu trưởng gật đầu, "Ừ, còn dạy học cho rất nhiều quỷ."


Tuy không có mấy học sinh nghe hiểu thứ cô ấy giảng.


Điển hình như Chu Dương và Mẫn Diệc Chu.


Hai người họ học chuyên ngành khác nhau, nhưng giáo sư An người ta là lệ quỷ mà, lệ quỷ xưa nay không thèm giảng đạo lý, lại càng không giảng theo logic người bình thường.


Cô giảng thì giảng, những con quỷ khác nghe không hiểu thì mặc kệ, nhưng tuyệt đối không được trốn học!


Lão Từ do dự nói, "Hay là. . . Cùng góp ít tiền dọn dẹp nhà kho đi? Cô ấy rất thích sạch sẽ, trang phục hay tác phong làm việc đều cẩn thận tỉ mỉ, nhà kho có dơ quá không?"


Sau khi chuyện năm đó xảy ra, bản thân lão Từ cảm thấy rất sợ hãi hổ thẹn lại hối hận, chỉ tiếc giáo sư An đã biến mất.


Nhiều năm qua đi, ông tưởng đối phương đã đi đầu thai, không ngờ sinh thời còn có thể nghe được tin tức về cô.


"Muốn dọn dẹp cũng được, nhưng phải tìm người chào hỏi giáo sư An trước mới được, nếu không sẽ gây ra hiểu lầm không tốt." Hiệu trưởng nhìn xung quanh, sợ có ai ở gần nghe lén, xác định an toàn trầm giọng nói, "Trước đó có học sinh vô tình đá trúng bảng đen của cô ta, bị cổ bắt lấy làm công tác tư tưởng giáo dục rất lâu. . ."


Tuy câu chuyện của Chu Dương khá bi kịch, nhưng tóm gọn lại một câu nói mà nói thì nghe buồn cười thế nào ấy.


Lão Từ cười khổ nói, "Tuổi cô ấy không lớn lắm nhưng tính cách so với nhiều lão già còn muốn cứng nhắc hơn, nghe là biết tác phong của cổ."


Mai đến sau núi xem thử, đưa một bó hoa cũng tốt.


Cùng lúc đó, Bùi Diệp và Chu Thuần An cùng rời khỏi cổng trường X đại.


"Tiền bối có muốn đến chung cư của tôi ở lại một đêm nữa không?"


Bùi Diệp lắc đầu cự tuyệt, cô nói, "Tôi nhờ bạn cùng phòng chừa cửa sổ cho mình rồi, ban đêm tôi từ cửa sổ bò về là được."


"Cửa sổ?"


Bùi Diệp nói, "Trong đống sách trên giá của cậu có dạy cách vẽ tấm bùa chú gọi là Khinh thân phù, ý nhẹ như cánh én, tôi dùng bùa chú leo lên là OK tất."


Lầu bốn thôi mà, dù không có Khinh thân phù, Bùi Diệp cũng có thể leo lên.


Nếu ngay cả cái này còn không làm được, vậy quá có lỗi với nghề cũ của mình.


"Tiền bối tới Khinh thân phù đều. . . Ôi, giờ vãn bối mới hiểu câu nói kia---- -- -- nhất điểm linh quang tất thị phù, thế nhân uổng phí mặc hòa chu -- là có ý gì."


Những thứ như thiên phú, ngộ tính và linh khí, nếu đem so ra thật sự là ghen tị chết người.


Người mới học vẽ bùa bình thường phải đi theo trình tự hệ thống, cũng chính là nghi thức trước khi vẽ bùa.


Trước tiên phải tĩnh khẩu, tĩnh thân, tĩnh tâm đọc vài lần thanh tâm chú, lại tụng chú chúc bút, chúc mực, chúc giấy, chọn một nơi an tĩnh, bấm niệm pháp quyết, bước cương đạp đấu, miệng tụng phù chú. . .Một đống trình tự phức tạp. Đợi tu vi tinh tiến, hiểu bùa chú càng sâu, những nghi thức vụn vặt này mới từ từ đơn giản hóa.


Tay không vẽ bùa?


Đó là tuyệt kĩ làm màu chỉ có đại lão của đại lão mới có thể có được.


_(:з" ∠)_


Nhìn bản lĩnh tay không vẽ bùa của tiền bối, Chu Thuần An bắt đầu hoài nghi nhân sinh.


Học viện hộ lý Ngũ Đạo ở kế bên X Đại, ra khỏi cổng trường men theo con đường này là tới.


"Tiền bối, mai gặp lại."


"Mai gặp!"


Bùi Diệp tùy ý vẫy tay.


Tay trái đút vào túi quần, tay phải lấy điện thoại di động ra bật đèn chiếu sáng, cúi đầu vừa nhìn điện thoại vừa đi đường.


Cô mở ghi chép hệ thống ra, gần đây xuất hiện mấy dòng tin nhắn lớn.


【23:13 phút, người chơi (A Cha) hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh ( Thăm dò nội y nữ sinh trong kí túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm (đã hoàn thành) 】


【23:13 phút, nhiệm vụ chi nhánh ( Thăm dò nội y nữ sinh trong kí túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm) độ hoàn thành đánh giá SSS, công đức thưởng thêm + 100 】


【23:24 phút, người chơi (A Cha) thu hoạch được đạo cụ thần bí-- mảnh vỡ xương cốt người thần bí +1 】


【23:24 phút, hệ thống mở ra nhiệm vụ chủ tuyến, sưu tập đạo cụ thần bí-- mảnh vỡ xương cốt người thần bí, tiến độ 1/ 10000 】


Bùi Diệp: ". . ."


Nhìn con số gồm năm chữ số phía sau thanh tổng tiến độ, trong đầu cô bỗng hiện ra một từ.


Chém thành muôn mảnh!


Không biết vị "Người thần bí" này là ai mà thi cốt nát thế.


Mảnh vỡ cất vào túi trước kia biến mất, thay vào đó cửa sổ trò chơi xuất hiện thêm biểu tượng 【 Túi đồ 】.


Một mảnh xương cốt nho nhỏ yên vị nằm bên trong.


"Nhiệm vụ chi nhánh này chỉ cho 100 công đức? Tại mình không tẩn giáo sư An nên ban thưởng ít à?"


Cô lại mở giao diện nhiệm vụ phó bản ra.


【 Đại chiến! Anh hùng! Tiểu thiên sư phế sài tuyệt sắc sở hữu đoàn lì xì! 】


【 Đội ngũ 2/2 】


【 Độ hoàn thành 2/6 】


【 Thăm dò bà lão bảy mươi tuổi vì sao chết thảm đầu đường tiến độ (đã hoàn thành) 】


【 Thăm dò mấy trăm con heo mẹ vì sao hàng đêm lại kêu thảm tiến độ ( Chưa hoàn thành) 】


【 Thăm dò quầy tạp hóa vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa" tiến độ ( Chưa hoàn thành) 】


【 Thăm dò nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm tiến độ ( Đã hoàn thành) 】


【 Thăm dò ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào tiến độ ( Chưa hoàn thành) 】


【 Thăm dò hoa cúc thiếu niên hoa cúc là người nào gây nên tiến độ ( Chưa hoàn thành) 】


Nhìn bảng nhiệm vụ, Bùi Diệp lẩm bẩm.


"Bảo theo chân Lôi Nhã Đình là có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, kết quả cô ta vốn không tham gia vào."


Lôi Nhã Đình đang làm gì?


Người ta dường như get nhầm kĩ năng, không trầm mê xoát danh vọng trong giới thiên sư như nguyên tác, ngược lại đi làm kinh doanh.


Mấy ngày nay nhiều lần thu được【XX giờ XX phút, XXXX sử dụng viên thuốc giảm cân, tuổi thọ -4 giờ 】, cô muốn xem nhẹ cũng khó.


Bây giờ Lôi Nhã Đình đang trầm mê kiếm tiền, phát triển sự nghiệp, tạm thời sẽ không gia nhập giới thiên sư.


Nhưng thế giới này là thế giới chân thật, theo thời gian qua đi, nhiệm vụ đã hình thành thì sẽ không thể thay đổi.


Nếu Bùi Diệp không tích cực tham gia vào, nói không chừng cô chỉ có thể nghe được tin tức liên quan đến nhiệm vụ từ miệng những người xung quanh.


Tuy vậy cũng là hoàn thành, nhưng đối với người bị OCD đúng là tai họa.


_OCD*: Hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.


Hoặc toàn bộ nhiệm vụ đều thất bại, hoặc toàn bộ nhiệm vụ độ hoàn thành SSS, ngay ngay ngắn ngắn nhìn mới dễ chịu.


"A Tể còn 324 điểm công đức nữa là phá vỏ rồi, không biết sẽ ấp ra con gì đây."


Bùi Diệp dùng ngón tay chọc vào quả trứng không nhúc nhích trên màn hình.


Cô vừa chạm vào, quả trứng kia đã lắc lư trái phải, trên đầu hiển thị một cái biểu tượng cảm xúc【 ủy khuất khóc 】.


o(╥﹏╥)o


"Chọc một chút đã khóc, đúng là không có lương tâm."


Cô ngồi xổm ở thế giới này vất vả kiếm 676 điểm công đức cho nó vậy mà cũng chưa thấy nó cười một cái.


Mỗi lần chọc, không phải thẹn thùng ⁄(⁄⁄ ⁄ω⁄ ⁄⁄)⁄, thì là ủy khuất khóc o(╥﹏╥)o, hay là nghi hoặc (⊙_⊙)?


Tính cách yếu gà như thế, không giống con cô nuôi ra chút nào.


Có điều công năng biểu tượng cảm xúc sau khi công đức đạt 500 mới được cập nhật, có khi công đức càng nhiều biểu tượng cảm xúc càng phong phú.


"Có trò chơi nuôi dưỡng nào mà nhân vật chỉ hiện biểu tượng cảm xúc thôi không, đúng là làm ẩu mà."


Không cần nhắn tin hay nói chuyện gì với cô, nhưng tốt xấu gì cũng có chút động tác chứ?


Bùi Diệp lại chọc quả trứng một cái, ngón tay nhấn giữ màn hình đem quả trứng xoay mòng mòng.


Biểu tượng cảm xúc trên đầu nó thay đổi.


Vốn【 ủy khuất khóc 】o(╥﹏╥)o biến thành 【 hức hức hức】(╥╯^╰╥)


Bùi Diệp nhìn biểu tượng cảm xúc lơ lửng trên quả trứng, thờ dài một tiếng.


Sau khi chơi cái trò chơi này, cô e là sau này mình không dám chạm vào trò chơi nuôi dưỡng một lần nào nữa.


Có bóng ma tâm lý! ! !


Cô dùng Ẩn thân phù, lại lấy Khinh thân phù hỗ trợ cho mình, dễ dàng nhảy lên bệ cửa sổ.


Lúc này, trong phòng ngủ vang lên tiếng nói chuyện phiếm của đám bạn cùng phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi