Edit by Thanh tỷ
Chương 196: Vết thương nhỏ
Vương Ổn Ổn vừa qua đến, liền thấy Tần Nhất một tay khẽ xoa góc trán: "Nam thần, cậu thế nào?"
Tần Nhất lắc đầu, thanh âm ôn hòa: "Không có gì, không cẩn thận đụng phải."
"Cái gì?" Vương Ổn Ổn có chút khẩn trương, lấy tay ra Tần Nhất, sau đó phát hiện trán Tần Nhất quả nhiên sưng đỏ một mảnh, ẩn ẩn có chút thâm tím.
Đừng nhìn Sở Mặc Hòa lớn lên đáng yêu, sức lực lượng của anh ta tuyệt đối không hề nhỏ đâu. Vừa rồi lại có chút mất khống chế, khí lực căn bản không có kiềm chế, làn da Tần Nhất lại có chút kiều nộn. Lần này, quả thật có chút nghiêm trọng.
"Đụng kiểu gì, sao lại nghiêm trọng như vậy, đều đã bầm tím lên rồi." Vương Ổn Ổn có chút đau lòng, mỹ nhan thịnh thế a, không thể hủy như vậy được.
Tần Nhất xoa xoa, không thèm để ý, đây chỉ là vết thương nhỏ: "Không có việc gì, tuy nhìn khá nghiêm trọng nhưng qua mấy ngày sẽ tốt."
Vương Ổn Ổn nhẹ gật đầu, lập tức ý thức được không đúng. Nam thần hiện tại thế nhưng đang bị tiêu hao dị năng quá độ dẫn đến mất sức vô lực, làm sao có thể đụng vào cái gì. Mặc dù chỗ này hẻo lánh, nhưng cách bức tường còn có cả một đoạn xa, hơn nữa nhìn cái kia dấu, càng nhìn càng giống như bị người đánh.
Nam thần bị người đánh, đối với Vương Ổn Ổn mà nói, chuyện này không thể nhịn!
Thanh âm của Vương Ổn Ổn hơi cất cao: "Đây là ai hả, không biết nam thần còn đang bệnh sao, ra tay thật không biết nặng nhẹ. Nếu làm bị thương đến nam thần, sao có thể tốt lên được."
Vương Ổn Ổn vừa dứt lời, Sở Mặc Hòa đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc anh ta phất tay hình như là đập vào cái gì đó, chẳng qua lúc đó quá lo lắng sốt ruột nên xem nhẹ.
Sở Mặc Hòa vội vã tiến đến trước mặt Tần Nhất, nhìn thấy vết tím bầm trên trán Tần Nhất, trong lòng có chút áy náy: "Nhất Nhất, có đau không? Không phải tôi cố ý, tôi chỉ là, chỉ là..."
Tần Nhất cười: "Tôi biết anh không cố ý, không sao đâu. Vết thương chẳng qua nhìn thì có chút nghiêm trọng, kỳ thật còn tốt."
Sở Mặc Hòa nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, giờ phút này tâm tình của anh ta có chút loạn, có chút mờ mịt.
Tần Nhất có thể hiểu được, cũng không nói gì.
Vương Ổn Ổn thấy là Sở Mặc Hòa, cũng không lên tiếng nữa, từ trong ba lô lấy ra thuốc mỡ làm tan vết bầm, đây là thuốc Tần Nhất đưa cho cô, sau đó chuẩn bị giúp Tần Nhất bôi thuốc.
Vân Hoán phân phó việc cho Lâm Thanh xong cũng đi tới, đợi nhìn thấy cái trán sưng đỏ tím bầm của Tần Nhất, mày kiếm nhíu lên: "Làm sao lại nghiêm trọng như vậy?"
Mới vừa rồi anh cũng nghe thấy lời Vương Ổn Ổn nói, nhưng chỉ nghĩ là đụng nhẹ một cái, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Tần Nhất cười nhạt, mắt phượng xinh đẹp chói mắt sinh huy, tựa như sao trời xán lạn: "Không sao, chỉ là nhìn hơi nghiêm trọng thôi."
Vân Hoán không nói gì, tiếp nhận thuốc mỡ trên tay Vương Ổn Ổn, bàn tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc dính vào một lớp màu xanh nhạt của thuốc mỡ, đẹp như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật hoàn mỹ của ông trời.
Vân Hoán cẩn thận bôi thuốc mỡ lên trán Tần Nhất, nhẹ nhàng xoa xoa, mùi thuốc nhàn nhạt phiêu tán. Thuốc mỡ này Tần Nhất mua được từ Đồng Tề Đường trước khi tận thế buông xuống. Đây là nhãn hiệu danh tiếng lâu năm đứng thứ nhất quốc gia, hiệu quả cũng tiêu chuẩn tốt nhất.
Mới xoa một lát, vốn vết bầm còn có chút đau, lập tức đã cảm giác đỡ nhiều, còn hơi lành lạnh man mát.
Tần Nhất nhìn Vân Hoán chăm chú xoa thuốc cho mình, người này từ lúc xoa thuốc cho cô môi vẫn luôn mím chặt. Tần Nhất dừng một chút, ngẩng lên nhìn đôi mắt đào hoa lãnh đạm của Vân Hoán: "Hoán ca, tôi không có việc gì, mọi người đi trước tìm Sở Sở đi, thời gian càng kéo càng bất lợi. Có Ổn Ổn ở đây với tôi, ngày mai nhất định có thể đến căn cứ."
Tần Nhất nói không sai, hiện tại bọn họ hoàn toàn không biết tình huống của Sở Sở như thế nào, mặc dù Trương Tuệ nói thẳng Sở Sở đã chết, nhưng nhìn bộ dạng kia của bà ta liền có biết vẫn có điều giấu diếm. Lúc này, bọn họ hẳn là phải mau chóng đi tìm Sở Sở, càng để về sau càng bất lợi.
Chương 197: Nổi danh
Vân Hoán bôi xong thuốc, vén mấy sợi tóc dài xõa xuống của Tần Nhất sang bên cạnh, trầm giọng nói: "Không vội, bây giờ không phải là thời cơ thích hợp để ra tay, còn phải đợi trở lại căn cứ, em đi cùng bọn tôi."
Tần Nhất hơi kinh ngạc, muốn cô đi cùng sao? Tâm Tần Nhất có chút ấm áp, nhưng mà...
"Hoán ca, tôi cần nửa tháng mới có thể khỏi hẳn, sợ là không thể cùng đi với mọi người, các anh vẫn nên hành động trước, không cần chờ tôi."
Thương thế của cô là thương tổn tới bộ não, ít nhất phải mất nửa tháng thời gian mới có thể khôi phục. Nếu như đi theo đám Vân Hoán sẽ chỉ làm liên lụy tới bọn họ. Thời gian nửa tháng có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Cô có thể đợi, nhưng Sở Sở không nhất định có thể đợi.
Tần Nhất còn muốn nói, Vân Hoán cất thuốc mỡ, mắt đen thâm thúy sắc bén ẩn chứa sự tĩnh mịch, môi mỏng mím chặt khẽ mở: "Không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy. Em là một thành viên trong đội, Sở Sở sẽ rất muốn gặp em."
Tần Nhất cúi đầu, tóc đen lại xõa xuống, rất muốn gặp cô sao? Lông mày thanh tú của Tần Nhất hơi nhíu lại, trong lòng cô có một loại dự cảm, cô và vị mỹ nhân tiêu này sợ là không thể ở chung.
Chẳng qua Vân Hoán đã kiên trì như vậy, cô đành phải đáp ứng. Tần Nhất mắt phượng khẽ híp, xem ra cô phải sử dụng biện pháp kia rồi.
Hắc vũ chỉ mưa trong một đêm, buổi sáng ngày thứ hai, đoàn người tiếp tục lên đường chạy về căn cứ, gần trưa đã đến nơi. Đi vào nơi tiếp đón giao nhiệm vụ, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cốc Miêu Miêu và bộ dáng ghen tị hâm mộ của những người xung quanh, đám người Vân Hoán nhận lấy thù lao rồi vội vàng rời đi.
Mặc dù chỉ có một lúc, nhưng tiểu đội Vân Hoán không thể nghi ngờ là đã nổi danh. Giá trị nhan sắc và thế lực của đội bọn họ khiến không ít dị năng giả đổ xô tới báo danh, chỉ đáng tiếc tiểu đội người ta không còn tuyển đội viên. Nhưng vấn đề này cũng không ngăn cản được ý định giao hảo của mọi người trong căn cứ.
Đồng thời thanh danh của nhóm người Tần Nhất cũng truyền ra ngoài, không ít các cô gái nhỏ trong căn cứ đều đặc biệt say mê tiểu đội Vân Hoán, tràng cảnh không thua gì các fan girl đu idol đang siêu hot trước tận thế.
Thành công thăng cấp làm một trong số những nam thần của căn cứ, Tần Nhất giờ phút này đang ở bên trong không gian cùng Tiểu Lam mắt lớn trừng mắt nhỏ. Nhân lúc đám người Vân Hoán hôm nay ra ngoài tìm Trương Tuệ và Lan Hương, Tần Nhất tranh thủ thời gian tiến vào không gian, cô tìm Tiểu Lam có việc thương lượng.
Tiểu Lam tức hổn hển dùng cái mỏ nhọn nho nhỏ mổ mổ cánh tay Tần Nhất. Mặc dù nhìn động tác rất mạnh, nhưng lực đạo rơi xuống lại rất nhẹ. Dù vậy vẫn làm cho mu bàn tay Tần Nhất xuất hiện điểm đỏ.
"Không được, ta không đồng ý! Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi không muốn sống nữa sao, ngay cả phương pháp đó mà ngươi cũng nghĩ tới. Ta sẽ không đồng ý!" Tiểu Lam tức điên lên, ngốc lông trên đầu cũng theo đó vểnh ngược lên.
Tần Nhất cười cười: "Không có việc gì, tao tin tưởng mày mà. Như vậy đi, mỗi bữa tao cho mày thêm hai cái đùi gà."
Đối phó với con hàng này, đùi gà là hữu dụng nhất.
Ai ngờ, lần này ngay cả đùi gà cũng không mê hoặc được Tiểu Lam. Tiểu Lam thở phì phò dùng mắt nhỏ như hạt đậu trừng Tần Nhất: "Đừng nghĩ hối lộ ta, ta sẽ không đồng ý."
Ai yo, ngay cả từ "hối lộ" cũng biết rồi.
Tần Nhất sờ đầu Tiểu Lam, giở giọng nhờ vả: "Băng Phượng điện hạ vĩ đại, xin ngài giúp tôi lần này đi. Tôi muốn đi theo Vân Hoán tìm Sở Sở, trong người nếu không có dị năng sẽ rất nguy hiểm. Nếu như không may mất mạng, không phải ngài cũng sẽ chết theo sao? Cho nên ngài vẫn nên giúp tôi một lần đi, nha nha."
Lần này Tiểu Lam một chút cũng không dao động: "Nam nhân kia không phải nói đợi sau khi cơ thể ngươi tốt lên mới đi sao. Ngươi đừng nghĩ gạt ta, ta ngược lại cái gì cũng biết đấy."
Tần Nhất thở dài một hơi, thu lại nụ cười trên mặt: "Vậy mày cũng biết, với bộ dạng hiện giờ, tao không muốn liên lụy bọn họ. Mặc dù Vân Hoán nói đợi tao bình phục hoàn toàn mới xuất phát đi tìm Sở Sở, thế nhưng như thế sẽ rất bất lợi cho Sở Sở. Nếu như Sở Sở thật sự chưa chết, nhưng lại bởi vì tao làm trì hoãn thời gian mà xảy ra chuyện, mày cho rằng đám người Vân Hoán bọn họ sẽ thật sự không trách tao sao?"