[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 198: Phong ấn

Tiểu Lam có chút chần chờ: "Không thể nào, nam nhân kia đối xử với ngươi tốt như vậy, còn có những người khác cũng đối xử với ngươi rất tốt, giống như, giống như là người thân."

Tần Nhất không nói gì, cô ôm Tiểu Lam vào trong ngực. Không gian một năm bốn mùa đều là cảnh sắc ngày xuân, giờ phút này ánh nắng vừa vặn chiếu xuống, so với bầu trời tối tăm mờ mịt bên ngoài thì khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn gấp trăm ngàn lần.

Tần Nhất ngồi trên mặt đất, cỏ xanh mơn mởn tản ra mùi thơm dịu nhàn nhạt.

Tần Nhất sờ cái đầu nhỏ lông xù của Tiểu Lam, trong giọng nói xen lẫn cả sự cô đơn mà ngay cả chính bản thân cô cũng đều không phát hiện ra: "Bọn họ tốt với tao không sai, nhưng Sở Sở và bọn họ lại có tình cảm vài chục năm. Mà tao, chỉ có mấy tháng... Nếu là mày, mày sẽ đứng về bên tao sao?"

Tiểu Lam lắc đầu, nó sẽ không. Đây giống như một bên là tình cảm sư đồ vài chục năm giữa sư phụ và nó, một bên là tình cảm bằng hữu chỉ có mấy tháng, nó khẳng định sẽ chọn sư phụ. Nếu như sư phụ bởi vì người bằng hữu này mà xảy ra chuyện, nó đương nhiên sẽ trách tội người đó.

Nhưng mà nó với Tần Nhất lại không giống nhau, hai người bọn họ là khế ước linh hồn, tình cảm có thể so với sư phụ vài chục năm.

"Đấy, mày cũng nghĩ thế còn gì. Cho nên tao nhất định phải khôi phục dị năng, không thể kéo chậm tốc độ của bọn họ. Bằng không lúc xảy ra chuyện, tao và bọn họ khó tránh khỏi sẽ sinh ra hiềm khích, hơn nữa..." Tần Nhất dừng một chút, ánh mắt có chút tĩnh mịch.

"Tao có cảm giác, tao cùng cô gái tên Sở Sở này, sợ là không thể làm bạn."

Tiểu Lam hiểu ý cô, nhưng nó vẫn không xuống tay được. Nó có chút khó xử cúi đầu xuống: "Nhất Nhất, nhất định phải làm như vậy sao? Không có biện pháp khác tốt hơn à?"

Tần Nhất lắc đầu: "Không có, đây là biện pháp hữu hiệu cũng là cách nhanh nhất duy nhất trước mắt. Đừng lo lắng, tao sẽ cẩn thận. Với lại không phải tao còn có không gian à, thật sự không được thì còn có thể trốn vào bên trong. Tiểu Lam, đây không phải vì bọn họ, mà là vì chính tao."

Tiểu Lam có chút quýnh, dùng móng vuốt nhỏ lay lay quần áo Tần Nhất: "Thế nhưng ta từ trước tới nay chưa từng phong ấn qua não bộ của một con người. Nếu như ta không thành công, tổn thương của ngươi sẽ càng nặng hơn. Hơn nữa, phong ấn trị ngọn không trị gốc, nó chỉ có thế khiến dị năng của ngươi ép về tới trình độ cấp ba, dị năng tinh thần của ngươi trong lúc đó cũng sẽ không thể dùng. Đợi sau khi giải trừ phong ấn, ngươi sẽ phải chịu phản phệ nghiêm trọng hơn, chí ít ba tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục. Với lại trong lúc đó, một khi ngươi chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nghiêm trọng gì, phong ấn sẽ bị ép giải khai, não bộ của ngươi sẽ nhận phải đả kích nặng nề." (phong ấn giống như tiêm thuốc gây tê ý, khiến TN không còn cảm giác đau đầu, cơ thể có thể hoạt động lại bình thường, nhưng sau khi thuốc tê hết tác dụng thì cảm giác đau sẽ ập tới cùng một lúc, mà thực lực của TN cũng bị kìm hãm và hạn chế.)

Tiểu Lam liệt kê từng chuyện nguy hiểm sẽ xảy ra khi sử dụng phong ấn cho Tần Nhất nghe, chỉ mong Tần Nhất từ bỏ suy nghĩ này.

Tần Nhất đương nhiên đã nghĩ tới những hậu quả này, đây giống như cưỡng ép phong ấn cảm xúc một người. Thời gian phong ấn càng lâu, về sau phản phệ bộc phát sẽ càng nghiêm trọng. Thế nhưng, lần này cô nhất định phải mạo hiểm một lần.

Nói như thế nào đây, cô có cảm giác lần này sẽ không yên ổn, có dị năng trong người cô mới có thể yên tâm một chút.

"Đừng lo lắng, tao sẽ bảo vệ bản thân thật tốt."

Thấy thái độ Tần Nhất kiên quyết, Tiểu Lam lập tức có chút nhụt chí. Giờ khắc này nó hận chết tên nam nhân Vân Hoán kia, đều tại hắn nhất định bắt Nhất Nhất đi cùng, nếu không Nhất Nhất cũng sẽ không nghĩ tới dùng biện pháp cực đoan này.

Trong lòng Tiểu Lam nghĩ như vậy, cũng không tự chủ được nói ra miệng.

Tần Nhất im lặng, kỳ thật cô cũng có thể lý giải suy nghĩ của Vân Hoán. Đại khái là muốn thành viên trong đội đều có thể ở chung một chỗ. Thật ra cô cũng không phản đối, đối với việc gặp mặt Sở Sở, cô rất mong chờ. Hơn nữa cô có một loại cảm giác, chuyến đi này cô không đi không được.

"Được rồi, ta biết rồi, ta phong ấn não bộ cho ngươi, thế nhưng ngươi phải đồng ý với ta, một khi gặp phải nguy hiểm mà ngươi không giải quyết được, lập tức tiến vào không gian." Tiểu Lam cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

"Được, tao đồng ý." Tần Nhất vuốt vuốt lông Tiểu Lam, trấn an nói.

Chương 199: Mời đến

Trên đồng cỏ xanh mướt trong Không gian, toàn thân Tần Nhất bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Hồi lâu sau, đột nhiên cô mở mắt ra, một đôi mắt phượng rạng rỡ sáng ngời, giống như sao kim sáng nhất trên bầu trời đêm tối.

Tần Nhất nắm tay cảm nhận sức mạnh dị năng trong cơ thể, dị năng trở về, điều này khiến cô yên tâm hơn nhiều.

Tần Nhất thương tiếc xoa đầu Tiểu Lam cũng toàn thân ẩm ướt giống mình, có chút đau lòng. Vì phong ấn thương thế của cô, Tiểu Lam cũng chịu không ít khổ, tiểu gia hỏa này mệt đến mức ngủ thiếp đi rồi.

Ra không gian, Tần Nhất giúp Tiểu Lam tắm rửa một phen, sau đó làm khô bộ lông màu băng lam xinh đẹp của nó rồi mới đặt lên giường để nó an tâm nghỉ ngơi. Xong xuôi cô cũng đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ một trận.

Lau khô tóc, cô nghe phía dưới tầng có động tĩnh, có lẽ là bọn Vân Hoán trở về.

Tần Nhất đi xuống tầng, quả nhiên là năm người Vân Hoán mới sáng sớm đã ra khỏi cửa. Nhìn phía sau bọn họ, Tần Nhất mới phát hiện nhiều ra hai người, là Trương Tuệ và Lan Hương.

Vương Ổn Ổn cũng là nghe thấy tiếng động mà tò mò đi xuống, nhìn thấy Tần Nhất đứng ở cầu thang, cô tiến lại gần hỏi: "Nam thần, đây là xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy Trương Tuệ và Lan Hương, Vương Ổn Ổn có chút ngốc. Cô biết hai người này là người may mắn sống sót vài ngày trước đi cùng bọn họ trở về căn cứ, thế nhưng tại sao hai người họ lại tới đây? Nếu cô nhớ không lầm thì Vân Hoán ghét nhất người khác bước vào biệt thự của họ.

Khóe miệng Tần Nhất vểnh lên: "Ai biết được, chúng ta đi xuống xem."

Trong lòng Tần Nhất biết, Vân Hoán bọn họ sợ là đã đợi không kịp. Hỏi thăm xong chuyện của Trương Tuệ, thấy đối phương không có gì bất thường liền không kịp chờ đợi mà "mời" người đến đây.

Nhưng việc này vẫn đừng nên nói cho cô nàng Vương Ổn Ổn này biết mới tốt, từ lần trước cô bị Sở Mặc Hòa ngộ thương, cô ấy liền đối xử với đám người Vân Hoán lãnh đạm đi rất nhiều. Tần Nhất biết, cô nàng là đang dùng phương thức của mình báo thù cho cô, đau lòng cô.

Vương Ổn Ổn nghe lời đi theo sau Tần Nhất, cô đối với hành vi của Vân Hoán cảm thấy khó hiểu.

Lan Hương đi theo sau Trương Tuệ, nhìn thấy phòng ở xa hoa như thế, trong lòng cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Nhớ tới căn phòng mà hai người cô ta đang ở, ánh mắt Lan Hương tối đi.

Trong lòng Trương Tuệ lúc này có chút bất an. Hôm nay lúc bà ta đi quét đường, năm người này đột nhiên tìm tới nói muốn mời bà ta ăn một bữa cơm, cảm ơn bà ta nói cho bọn họ biết tin tức của Sở Sở. Bà ta vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi Lan Hương nhõng nhẽo đòi hỏi, cho nên mới đành đồng ý.

Nhưng từ lúc tiến vào biệt thự, sự bất an trong lòng bà ta từng bước tăng lên, mí mắt giật giật.

"À ờ, Vân đội trưởng, tôi và Lan Hương vẫn là nên đi trước. Tôi nói cho mọi người biết cũng chỉ là việc thuận tay, không cần mọi người mời chúng tôi ăn cơm đâu." Trương Tuệ cuối cùng vẫn nhịn không được sinh ra ý nghĩ phải mau rời khỏi nơi này.

Lan Hương không vui nhìn Trương Tuệ, ánh mắt âm trầm. Mụ già này có biết bản thân đang nói gì không? Sự giàu có của Tiểu đội Vân Hoán hai người bọn họ đều đã nhìn thấy, bữa này khẳng định sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon. Mấy ngày nay đều gặm bánh bích quy với nước suông, Lan Hương đã sớm không chịu nổi. Cho nên lúc Lâm Bạch nói mời khách, cô ta không chút do dự liền đồng ý.

Trương Tuệ không nhìn thấy sự bất mãn của Lan Hương, bà ta cũng không đợi đám người Vân Hoán trả lời, kéo tay Lan Hương đi tới cửa.

Đợi khi quay đầu liền phát hiện Lâm Bạch vẫn luôn đi phía sau hai người đã sớm khóa chặt cửa. Anh ta nửa dựa vào cửa, đôi mắt hồ ly hẹp dài như cười như không: "Làm sao lại về sớm vậy, chúng tôi còn chưa mời hai người ăn cơm mà."

Lâm Bạch vẫn nở nụ cười ôn nhuận như cũ, một bộ dáng công tử văn nhã, nhưng lại khiến Trương Tuệ vô cớ hoảng sợ.

Lúc này Lan Hương mới kịp phản ứng, đôi mắt đẹp cứng lại, lập tức đoán được đám người này là vì Sở Sở. Nghĩ như vậy, Lan Hương đè xuống bất an trong lòng, bày ra một nụ cười yếu ớt.

"Không biết các anh đang có ý gì, bữa cơm này chúng tôi không ăn, xin để cho chúng tôi rời đi." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi