Edit by Thanh tỷ
Chương 256: Lâm Hải tức giận (2)
Một lần Lâm Hải uống rượu say đã lỡ miệng nhắc đến thực vật biến dị với cô ta, ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Lâm Hải liền bóp cổ cô ta, không cho phép cô ta ăn nói lung tung. Mục đích của đám người Sở Sở vừa nhìn là biết chính là chỗ ở của thực vật biến dị, Lệ Lệ nhịn không được lên tiếng.
Nghe vậy, người có mặt ở hiện trường đều sững sờ. Mấy người Lâm Thanh Lâm Bạch liếc nhìn nhau, đột nhiên phát hiện bọn họ đã sớm ném thực vật biến dị ra sau đầu. Khi bọn họ nhìn thấy lão đại lôi kéo Nhất Nhất đi ra ngoài thì cũng chầm chậm đi theo sau, ai cũng không quan tâm đến thực vật biến dị kia nữa.
Vân Hoán ngược lại nhìn thoáng qua Tần Nhất, anh nhớ lúc mình tiến vào thì rào chắn tự mở ra, bên trong chỉ có một mình Tần Nhất, hoàn toàn không có thực vật biến dị nào hết.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tần Nhất và Vân Hoán, dưới ánh mắt vây công của nhiều người như vậy, Tần Nhất vẫn rất khoan thai bình tĩnh.
Mắt phượng xinh đẹp đón nhận ánh nhìn của đám người, khóe môi hiện lên nụ cười tà, làn da trắng mịn như ngọc phát sáng, con ngươi trong mắt phượng đen láy như thu đầm thâm thúy, mị hoặc kinh diễm thế tục chúng sinh .
"A, không thấy nó ư? Nếu muốn hỏi tại sao không thấy nó, tôi cũng không biết."
Khóe miệng Vân Hoán giật một cái, anh dám khẳng định tiểu gia hỏa này nhất định biết cái gì đó. Thế nhưng bộ dáng vô lại này, thật sự là nhìn thế nào cũng thấy lấy vui mắt.
Ở đây có người nào không phải người đã thành tinh, đối với đáp án lập lờ nước đôi của Tần Nhất đều xì mũi xem thường, thế nhưng ngươi lại không thể nói cô nói không đúng.
Lâm Hải khiếp sợ nhìn Tần Nhất: "Cô, cô là Kiều Kiều?"
Tần Nhất cũng không giống trước đó để trà trộn vào Thanh Phong trại mà tận lực làm nhu hóa giọng nói của mình, cho nên ngay từ đầu Lâm Hải còn chưa chú ý tới cô, hiện tại mở miệng, mới phát hiện người này là Tần Nhất.
"Cô không phải đã chết rồi ư?" Lâm Hải không dám tin, người này không phải bị Sở Sở ném vào bên trong mật thất rồi à, tại sao thực vật biến dị lại không ăn cô?
Lông mày thanh tú nhướn lên: "Thế nào, Trại chủ nhìn thấy tôi không vui? Thế nhưng tôi lại rất vui mừng. Tối hôm qua bị Trại chủ ném vào trong mật thất, không nghĩ tới tôi vẫn chưa chết, đúng không?"
Trong lòng Lâm Hải giật một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Sở. Rõ ràng người ném cô ta vào mật thất là Sở Sở, tại sao lại nói là gã ta? Đợi khi chạm đến tia sáng chớp lên trong đôi mắt xếch của Sở Sở, Lâm Hải còn có chỗ nào không hiểu.
Trong lòng gã là một mảnh chua xót, gã yêu cô như thế, nhưng thật ra cô lại hận gã.
Tần Nhất có chút nhàm chán quay đầu đi, cô không ngờ Lâm Hải thật lòng yêu Sở Sở, cô châm ngòi hai người như thế, nhưng Lâm Hải lại không vạch trần Sở Sở, thật sự là không dễ chơi.
Lâm Hải đột nhiên có chút bất lực, đôi mắt gã thật sâu khóa chặt Sở Sở, giọng nói có phần tối tăm: "Sở Sở, em có từng thật lòng yêu anh không?"
Trong lòng Sở Sở khẽ nhảy dựng, theo bản năng nhìn về phía Vân Hoán, nhưng cô chỉ thấy người kia lạnh lùng đứng ở nơi đó, cúi đầu không biết đang nói cái gì với Tần Nhất, trong mặt anh là sự ôn nhu cô ta chưa từng thấy qua.
"Tôi không yêu anh, làm sao tôi có thể yêu anh cơ chứ? Lâm Hải, mỗi một ngày tôi ở bên cạnh anh đều là vì tìm cơ hội tốt nhất gϊếŧ chết anh. Có điều, Lâm Hải, anh làm người cũng quá thất bại, từng người một đều muốn phản bội anh. Anh nhìn, Minh đệ mà anh tín nhiệm nhất không phải cũng phản bội anh sao? Anh biết không, anh ta là dị năng giả mà căn cứ bên ngoài phái tới tiêu diệt anh đó." Vẻ mặt Sở Sở lạnh lùng, ngữ khí mỉa mai, nói từng câu như đam dao tim Lâm Hải.
Sắc mặt Lâm Hải đột nhiên trắng bệch, đáy mắt gã chợt tràn ra lệ khí: "Ha ha ha, bọn mày đều phản bội tao, vậy thì đi chết hết đi."
Tần Nhất khẽ ngáp một cái, đưa tay lên muốn dụi dụi mắt, tình tiết máu chó như vậy, cô đã sớm xem đến nhàm chán.
Vân Hoán nhíu lại mày kiếm sắc bén, bất động thanh sắc bắt lấy cổ tay Tần Nhất. Da thịt như được bôi lên một lớp mỡ dê mịn nhẵn, khiến cho người ta không nhịn được lưu luyến.
Chương 257: Lâm Hải tức giận (3)
Lông mày Vân Hoán nhíu càng chặt hơn, đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt. Sao ăn nhiều như vậy rồi mà tiểu gia hỏa vẫn gầy thế, cổ tay có chút nhỏ.
Tần Nhất không hiểu nhìn về phía Vân Hoán, Vân Hoán ho khan một tiếng: "Đừng dùng tay dụi mắt, đối với con ngươi không tốt."
Tần Nhất đang muốn trêu Vân Hoán muộn tao, đột nhiên đứng thẳng người, ánh mắt có chút lạnh: "Hoán ca, Zombie tới."
Vân Hoán hiểu, dị năng của Lâm Hải giúp gã có thể khống chế Zombie để bản thân sử dụng, chỉ là không biết Lâm Hải có thể khống chế bao nhiêu Zombie.
"Thất Thất, có bao nhiêu?" Vân Hoán cũng không gấp, anh chậm rãi sửa sang lại áo khoác ngoài cho Tần Nhất, sau đó nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Lam trong ngực cảm giác một chút, sau đó truyền âm cho Tần Nhất: "Nữ nhân ngu xuẩn, Zombie có khoảng ba trăm con, một nửa là Zombie sơ cấp, một nửa là Zombie cấp một."
Tần Nhất xoa xoa đầu Tiểu Lam: "Ừm, có bao nhiêu tinh thạch?"
Đối với Tần Nhất mà nói, đám Zombie này không khó đối phó, cô ngược lại hi vọng có càng nhiều Zombie càng tốt, ai bảo cô phải nuôi một tên Dạ Dày vương vô địch đây.
Mấy tháng nay, tất cả tinh thạch cô thu thập được đều cho Tiểu Lam ăn, đến một khối nhỏ cũng không thừa lại, đã thế, đại gia nào đó còn ngại không đủ lót dạ.
Hiện tại Tần Nhất cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tinh thạch.
Tiểu Lam cẩm thận cảm ứng, đôi mắt nhỏ như hạt đậu lập tức sáng lên, móng vuốt nhỏ bới bới tay Tần Nhất: "Nữ nhân ngu xuẩn, những con Zombie cấp một đó đều có tinh thạch, chúng ta thế nhưng giàu rồi."
Tiểu Lam vui sướng muốn kêu to, ai nha má ơi, nó rốt cục có thể ăn no rồi.
Mắt phượng của Tần Nhất sáng rực tựa như hỏa diễm, hơi nóng giống như có thể thiêu sạch hết vật ô uế trên thế gian: "Ồ, lần này vận khí không tệ."
Sở Sở nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Hải, vẻ mặt có chút hốt hoảng nói với đám người Vân Hoán: "Không tốt, Lâm Hải muốn triệu hoán Zombie."
Ở cùng với Lâm Hải lâu như vậy, Sở Sở đương nhiên biết bản lĩnh của Lâm Hải, người này có thể khống chế ba trăm con Zombie! Nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của đám Zombie được nuôi trong vườn Zombie, trong bụng Sở Sở cuộn trào lên cơn buồn nôn.
Lâm Hải cười tà, đôi mắt ngày xưa một mảnh thâm tình nay sung huyết đỏ bừng. Gã cười, ngũ quan có mấy phần anh tuấn giờ phút này trở nên rất dữ tợn, cả người tựa như ác quỷ từ Địa Ngục bò ra.
Người bên trong Thanh Phong trại trông thấy Zombie được vây trong vườn Zombie không ngừng trào ra, cả đám sợ hãi run rẩy, tiếng thét chói tai chạy trốn vang lên bốn phía, trong lòng không ngừng hi vọng những con Zombie này sẽ không ăn thịt mình.
Vẻ mặt đám người Lâm Thanh ngưng trọng, nhưng trong mắt không có bất kỳ ý tứ sợ hãi nào. Mấy tháng nay bọn họ lăn lộn bên ngoài cũng không phải là uổng phí. Đối mặt với Zombie, bọn họ sớm đã không còn sợ hãi như lúc đầu, có chỉ là nồng đậm ý chí chiến đấu.
Tần Nhất gọn gàng lưu loát nhét Tiểu Lam vào trong ngực Vân Hoán, từ không gian lấy ra cây đao yêu quý của mình, cười tủm tỉm nói với Vân Hoán: "Hoán ca, anh ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, tôi đi gϊếŧ Zombie."
Nói xong cũng không quay đầu lại, xông thẳng về phía đại quân Zombie đang chen chúc chạy tới. Vân Hoán mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tiểu Lam trong ngực, híp híp đôi mắt đào hoa, cuối cùng không nhịn nổi trầm thấp nở nụ cười. Tiếng cười như tiếng suối chảy róc rách trong ngày xuân, rung động lòng người.
Trải qua chuyện của Sở Sở, anh có thể rõ ràng cảm nhận được tiểu gia hỏa đối với anh càng thêm thân cận cùng tín nhiệm. Tỷ như cậu của hiện tại, hoạt bát như thế, chỉ có ở trước mặt người thân nhất của mình mới thể hiện ra.
Đấm người Lâm Thanh đang ra sức gϊếŧ Zombie, nghe được tiếng cười trầm thấp của Vân Hoán vọng đến, bị dọa sợ đến mức dao găm trong tay suýt chút nữa rơi mất, ngay cả kim nhận (lưới dao bằng kim loại) mà Trần Triệt vừa mới ngưng tụ ra cũng nhất thời bị chém lệch.
Mẹ nó, lão đại (A Hoán) trúng tà gì rồi, sao cười khủng bố như vậy!