Edit by Thanh tỷ
Chương 258: Thái độ của công tử
Tần Nhất không nghe thấy tiếng Vân Hoán cười, trong mắt cô giờ phút này chỉ có Zombie. Thanh đại đao màu đen mạnh mẽ đầy sinh lực trong tay Tần Nhất như múa, lưỡi đao lạnh lẽo vô tình, trên cơ bản một đao hạ một con.
Tóc đen tung bay, mặt mày như vẽ, giữa một cái nhăn mày, một nụ cười đều tản ra dã tính trương dương, lại xen lẫn thanh lãnh đặc hữu, cả người cô càng lộ vẻ thần bí, khiến cho người ta nhịn không được tới gần muốn tìm tòi thực hư.
Ánh mắt Vân Hoán lóe lên sự kinh diễm, con ngươi lạnh như băng thoáng chốc tràn đầy gió xuân. Thiếu niên này rất mâu thuẫn, nói cậu thanh lãnh đạm mạc, cậu hết lần này tới lần khác có khi lại rất hấp dẫn tà mị, nói cậu tà khí lẫm nhiên, nhưng có lúc lại ôn nhuận như yên, rõ ràng mấy loại khí chất này rất mâu thuẫn, nhưng đáng chết lại mê người như thế.
Nhưng bất luận thay đổi như thế nào, anh biết đối phương vẫn là Tần Nhất, vẫn là em trai của anh.
Ánh mắt hơi đảo, chạm đến Sở Sở với vẻ mặt có phần tái nhợt đang đứng bên cạnh, ánh mắt Vân Hoán đột nhiên trở nên thâm thúy. Lúc đầu anh không định động đến cô ta, nhưng nếu cô ta nhất định muốn chết như thế, vậy cũng đừng trách anh.
Sau lưng Sở Sở phát lạnh, đột nhiên có dự cảm không tốt. Nhìn Vân Hoán bên cạnh tựa như thiên nhân, bên trong đôi mắt xếch lại hiện lên tia si mê. Không, nhất định là do cô ta suy nghĩ nhiều. Hoán ca đến tìm cô ta, cô ta cũng trở về đội rồi, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.
Kim nhận của Trần Triệt thẳng tắp đâm vào đầu Zombie, máu tanh hôi bắn ra dính vào đầy người, nhìn qua có chút buồn nôn. Quay đầu nhìn thấy Vân Hoán đứng ở một bên bình chân như vại, Triệt gia đột nhiên thấy không công bằng.
Mẹ nó, tại sao anh ta ở chỗ này liều sống liều chết gϊếŧ cái đám buồn nôn động kinh này, mà Vân Hoán với vẻ mặt hài lòng ở một bên vuốt ve đầu tiểu sủng vật, mỉm cười xem bọn họ chiến đấu? Không công bằng, Triệt gia anh cũng muốn bãi công.
Trần Triệt ngừng tay, lắc mình một cái đi đến bên cạnh Vân Hoán: "Không chơi, không chơi, dựa vào cái gì A Hoán cậu có thể thoải mái dễ chịu đợi ở chỗ này, còn gia đây phải đi đối phó với đám đồ chơi buồn nôn đó."
Vân Hoán bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, đôi môi mỏng vừa thả lỏng nay lại mím chặt lại, dời sang bên cạnh mấy bước.
Trần Triệt phóng đãng không bị trói buộc, nhất thời đen mặt, khóe miệng giật một cái. Mẹ nó, lão tử đây là vì ai mới một thân dính đầy máu, con hàng này còn dám ghét bỏ gia.
Quả nhiên một chút cũng không dễ thương như khi còn bé.
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán nhàn nhạt không gợn sóng, nhưng nếu như cẩn thận nhìn sẽ phát hiện bên trong có lấm tấm ý cười, khiến ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc nhu hòa hơn mấy phần: "À, em trai đau lòng anh trai, người làm anh như tôi sao có thể làm phật ý tốt của em ấy."
Trần Triệt nghẹn, suýt chút nữa không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Mẹ nó, có em trai thì ghê gớm lắm à, có cần phải thời thời khắc khắc khoe khoang với anh ta thế không.
Ai oán nhìn thiếu niên kinh thế tuyệt diễm trong bầy Zombie, con ngươi Trần Triệt có chút thâm sâu. Hừm, hình như có đứa em trai thú vị như thế cũng không tệ lắm.
Trần Triệt vừa rút, Tần Hàn Vũ tự nhiên cũng dừng tay, bước chân ưu nhã nện bước đi tới, dưới chân giống như không phải một đống bạch cốt, mà là bách hoa đang nở rộ vậy.
Khóe miệng Trần Triệt giật một cái, thầm mắng một câu làm màu, sau đó lén lút móc ra khăn giấy ướt đã chuẩn bị từ trước, lau sạch hết than đen bụi bẩn trên mặt. Ừm, Triệt gia anh lại đẹp trai lên rồi.
Bên trong bầy Zombie chém gϊếŧ vẫn đang tiếp tục, hai mắt Tần Nhất sáng kinh người, so với dị năng, cô càng ưa thích dùng vũ lực giải quyết Zombie hơn. Cách tay trắng nõn có lực một quyền vung đến thái dương của con Zombie cao hơn cô nửa cái đầu trước mắt, khiến đầu nó bị lõm vào, máu tươi bắn tung tóe tay cô.
Tần Nhất trực tiếp thu hồi đại đao, bắt đầu dùng tay không xử lý Zombie. Cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoay chuyển rồi hạ xuống, đầu con Zombie trước mặt đã bị đập nát.
Đám người Lâm Thanh dừng lại, nhìn thiếu niên càng đánh càng hăng, nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt. Ôi mẹ ơi, tên biếи ŧɦái này từ đâu tới vậy!
Chương 259: Lực lượng tăng cao
Tần Nhất cũng có chút không thể tin nổi, khí lực của cô hình như lớn hơn trước rất nhiều. Lực độ (độ mạnh yếu) này không khác mấy so với một dị năng giả hệ lực lượng cấp ba.
Tiểu Lam giải thích nghi vấn cho Tần Nhất: "Nữ nhân ngu xuẩn, đây là chỗ tốt sau khi tẩy tủy mà không gian mang lại cho ngươi đó. Chỉ là trước đó ngươi dinh dưỡng không đầy đủ, hiệu quả của nó đều không thể phát huy ra được. Bây giờ cơ thể ngươi đã dần tốt lên, những hiệu quả tốt sau khi tẩy tủy mang đến cũng sẽ hiện ra."
Tần Nhất hoạt động cổ tay, mắt phượng sáng lấp lánh, khóe miệng tuy không giương cao, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được giờ phút này tâm trạng của cô rất tốt.
Tần Nhất lần này cũng không so đo Tiểu Lam lại nhìn lén suy nghĩ trong lòng mình, giơ quả đấm lên, tiếp tục xông vào đám Zombie. Cảm giác vật lộn đánh tay không này, mẹ nó thật sảng khoái!
Đây là loại cảm giác hoàn toàn khác một trời một vực với đời trước, khi đó bản thân cô quá yếu đuối, không thể cảm thụ được cảm giác này.
Trần Triệt nhìn thiếu niên khí thế hăng hái bừng bừng xông lên phía trước, khóe miệng co rút. Coi như trước đó anh ta chưa nói gì đi, em trai hổ báo như thế, không cần vẫn tốt hơn.
Bốn người Lâm Thanh tự động quay trở về, giao lại một đám Zombie cho thiếu niên tràn đầy hăng hái.
Gương mặt tinh xảo tuấn tú của Tần Hàn Vũ ngậm ý cười: "Đế thiếu chơi đủ chưa? Có phải nên giải quyết Lâm Hải rồi không?"
Ánh mắt Vân Hoán vẫn luôn nhìn theo bước chân của thiếu niên trong bầy Zombie, môi mỏng tiên diễm như cánh hoa khẽ mở: "Không đủ."
Trần Triệt tặc lưỡi, nhìn Vân Hoán một bộ dáng vẻ lạnh lùng như băng, ai ngờ được lại là một tên sủng đệ thành cuồng. Nếu giải quyết Lâm Hải sớm, lấy đâu ra nhiều Zombie như vậy cho tiểu gia hỏa chơi.
Bọn họ đã sớm nhìn ra, mặc dù Lâm Hải có thể khống chế Zombie, nhưng một lần chỉ có thể khống chế ba trăm. Hiện tại mới đến có hai đợt, còn không phải là vì cho tiểu gia hỏa kia tận hứng sao.
Tần Hàn Vũ cũng không giận, mặt mày như mặc họa: "Đế thiếu muốn tiếp tục tôi cũng không tiện nói gì, chỉ là Đế thiếu đừng quên, bên trong trại không chỉ có Zombie, mà còn có cả dị năng giả, Lệ Lệ không thấy nữa."
Tần Hàn Vũ vừa dứt lời, Sở Sở xách làn váy chậm rãi đi tới, sắc mặt cô ta có chút lo lắng, khuôn mặt đẹp đẽ vẫn tỏ ra lạnh nhạt, tiếp tục tỏ ra cao lãnh: "Hoán ca, Tần Tiểu Thiếu nói không sai, bên trong trại có không ít dị năng giả đi theo Lâm Hải, chúng ta vẫn nên mau chóng rời đi."
Vân Hoán hờ hững, đôi tròng mắt màu đen băng lãnh không gợn sóng: "Không phải còn có Tần Tiểu Thiếu sao, nghĩ đến cậu ngốc ở chỗ này thời gian lâu như vậy, giải quyết một vài người nơi này hẳn là dễ như trở bàn tay."
Sau đó lập tức lại nhíu lông mày, mặt lạnh nói với Sở Sở: "Đổi xưng hô, cô giống với đám Đại Bạch, gọi tôi lão đại."
Sở Sở sững sờ, lập tức hiểu ý tứ của Vân Hoán, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, cánh môi trắng bệch run rẩy, hơn nửa ngày mới tìm lại được thanh âm của mình: "Biết, đã biết, lão đại."
Sở Sở đè xuống điên cuồng ghen tỵ cùng hận ý trong mắt. Dựa vào cái gì, Hoán ca vốn là tên cô ta gọi anh trước, vì cái gì, vì cái gì có Tần Nhất thì mọi thứ lại thay đổi?
Đợi khi nhìn thấy Tần Nhất giải quyết xong con Zombie cuối cùng, Vân Hoán ngưng tụ ra một hỏa tiễn đỏ rực, bắn thẳng về phía trái tim Lâm Hải. Lâm Hải kêu lên một tiếng đau đớn, trợn đôi mắt không cam tâm, chậm rãi ngã xuống.
Tần Nhất giải quyết xong Zombie, đôi mắt càng sáng ngời hơn. Trên trán toát đầy mồ hôi, khiến cho tóc mai hai bên cũng ướt nhẹp, nhưng hai mắt sáng rực, khóe môi cong lên, vừa nhìn là biết một mỹ thiếu niên.
Thế nhưng ai ngờ, chính mỹ thiếu niên này vừa mới dùng nắm đấm một quyền đập chết một con Zombie. Lâm Thanh nhìn đám Zombie với cái đầu móp méo nằm trên mặt đất chất thành núi cao, trong lòng yên lặng vì chúng nó cầu nguyện.
"Lại đây." Tiếng Vân Hoán vang lên.