[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 290: Nhận tội

Tôn Chỉ Lan mặc dù người đã bước vào tuổi trung niên, nhưng trước tận thế được Tần Miễn cẩn thận che chở, lại thêm bà vốn là một đại mỹ nhân, hiện tại vẫn như cũ vô cùng đẹp, nhìn qua đoán chừng chỉ ba mươi mấy tuổi.

Đoạn thời gian trước bà vẫn luôn bị bệnh chỉ ở trong nhà, về sau nháo ra chuyện của Tần Kiều Kiều và Trịnh Trọng, trong cơn tức giận bà không thèm quản chuyện của Tần Kiều Kiều, ngược lại thân thể dần dần chuyển biến tốt đẹp, sau đó liền cảm giác được dị năng hệ mộc.

Tần Miễn đau lòng vợ, không cho bà ra ngoài nhận nhiệm vụ. Thế nhưng trong khoảng thời gian này Tần gia luôn bị người nhắm vào, tình huống trong nhà càng ngày càng hỏng bét, lúc này bà mới có thể ra ngoài làm việc.

Vương Ổn Ổn là cô gái hoạt bát, Tôn Chỉ Lan tuy nhìn ung dung hoa quý, nhưng mặt mũi tràn đầy từ ái, ánh mắt ôn hòa, vừa nhìn là biết người tốt dễ chung đụng. Hơn nữa cùng là dị năng giả hệ mộc, Vương Ổn Ổn rất nhanh đã bắt sóng được với Tôn Chỉ Lan, cẩn thận giới thiệu và giải thích chuyện bà cần làm.

Tôn Chỉ Lan thích nhất những cô gái nhỏ như Vương Ổn Ổn. Nhiều năm qua, sự quan tâm của bà đối với Kiều Kiều tuyệt đối nhiều hơn so với Hàn Vũ và Hàn Mạt. Thế nhưng, vừa nghĩ tới những chuyện Tần Kiều Kiều đã làm, bà khẽ lắc đầu thở dài.

Nhưng chuyện này không hề trở ngại bà thích ba người Vương Ổn Ổn, ba cô gái nhỏ tuy rằng tính cách khác nhau nhưng lại làm bà cảm nhận được thiện ý của các cô.

Vương Ổn Ổn đang nói chuyện với Tôn Chỉ Lan, quay đầu nhìn lại thấy Trương Tuệ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cánh môi trắng bệch, trong mắt tựa hồ có chút hoảng sợ. Vương Ổn Ổn nhíu mày, vội vội vàng vàng bước nhanh đến: "Dì Tuệ, dì làm sao vậy, trong người khó chịu sao?"

Vương Ổn Ổn vừa mở miệng, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trương Tuệ, bao gồm cả Tôn Chỉ Lan. Đôi mắt đẹp của Tôn Chỉ Lan lưu chuyển, luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, thế nhưng bà không nhớ nổi đã gặp người này ở nơi nào.

Trương Tuệ nhanh chóng cúi đầu xuống, sau đó vội vội vàng vàng nói với Vương Ổn Ổn: "Ổn Ổn à, dì Tuệ có chút không thoải mái, hôm nay dì về trước nhé."

Không đợi Vương Ổn Ổn đáp lời, Trương Tuệ đã vội vàng bước nhanh ra ngoài. Vương Ổn Ổn cứ cảm thấy Trương Tuệ như đang chạy trối chết vậy.

Rời khỏi khu gieo trồng, trái tim Trương Tuệ vẫn cứ đập nhanh thình thịch, bỗng nhiên từng giọt nước mắt rơi dưới. Con người, thật sự không thể làm chuyện xấu. Tuy sự việc xảy ra lúc trước bà ta không phải cố ý, nhưng làm chính là làm, bà ta không thể phủ nhận nó.

Bây giờ người ta tìm tới, bà ta phải sửa sai như thế nào đây? Một lời khó nói hết, vẫn là nên chủ động đi nhận tội thôi.

Bên này Trương Tuệ tâm tình phức tạp, đau khổ vạn phần. Còn bên kia, trong lòng Vệ Liêu lại tràn đầy vui vẻ.

Khuôn mặt trắng noãn của Vệ Liêu đỏ lên, không phải tức giận mà là vui mừng, vui mừng vì người trước mắt thật sự chưa chết.

Gió tuyết lạnh thấu xương, nhưng dưới gốc cây lại ngăn không được nồng đậm ôn nhu.

Vương Chí nghẹn họng nhìn trân trối thiếu niên ưu nhã trước mắt, má ơi, đây đây đây, đây thật sự là thần tượng của anh ta, nam thần công tử sao? Ai yo, anh ta vậy mà được nhìn thấy người sống!

Không sai, bóng đen lúc trước Vương Chí nhìn thấy chính là Tần Nhất từ không gian đi ra.

Trận bom nổ lúc trước khiến cô suýt nữa không kịp tiến vào không gian, cũng may cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm trốn khỏi. Nhưng phong ấn Tiểu Lam thiết lập cho cô cũng tại một khắc đó giải trừ, đau đớn ập đến khiến cô mất ý thức hoàn toàn ngất đi.

Trước đó cô vì để cho Vân Hoán ra ngoài, tự ý dùng dị năng tinh thần mê hoặc Vân Hoán. Sau khi phong ấn được giải trừ, thương thế của cô bị cắn trả vô cùng lợi hại. Nếu không phải có Tiểu Lam dùng tinh thần lực giúp cô khai thông, cô sớm đã biến thành kẻ đần độn rồi.

Nhưng dù thế cô vẫn bị rơi vào hôn mê sâu, hôm trước mới tỉnh lại. Thời gian bên trong không gian so với bên ngoài nhanh hơn, mới vừa rồi cô mới biết được mình đã mất tích ba tháng.

Dưới ánh lửa, mái tóc đen của Tần Nhất như Hắc Ngọc phát sáng nhàn nhạt, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng mịn như tuyết, lông mi dài cong cong, một đôi mắt phượng trong suốt như sương mai, sống mũi anh thẳng, đôi môi như cánh hoa hồng tiên diễm.

Tóc dài được dây buộc màu bạc buộc gọn sau lưng, quần áo một màu đen, giống như nhân vật bước ra từ trong manga. Ngón tay thon dài của thiếu niên khẽ vuốt ve viên tròn tròn màu lam trong ngực.

Chương 291: Cảm ơn Vân Hoán

Vệ Liêu vô cùng kích động, hốc mắt đều có chút ẩm ướt. Là ông trời nghe được lời khẩn cầu của anh ta sao? Anh ta đã nói mà, thiếu niên tốt đẹp như vậy làm sao có thể cứ vậy mà chết đi chứ.

Vẻ mặt Tần Nhất nhu hòa, giống như mặt hồ yên ả nổi lên nhàn nhạt gợn sóng: "Anh nói, Hoán ca vẫn luôn đi tìm tôi?"

"Đúng vậy." Vệ Liêu nhẹ gật đầu: "Ba tháng qua, anh ta vẫn luôn tìm em, em đã đi đâu?"

Thật ra thì không chỉ tiểu đội Vân Hoán đang tìm Tần Nhất, mà người đàn ông tên Trần Triệt cũng đang tìm cô, Hàn Vũ cũng thế.

Tần Nhất cười yếu ớt: "Không có gì, chỉ là tìm một chỗ dưỡng thương."

Vệ Liêu nghe xong Tần Nhất bị thương, lập tức có chút khẩn trương: "Em bị thương? Hiện tại đã tốt lên chưa?"

Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Tốt hơn nhiều." Ấn tượng của cô với Vệ Liêu không kém, người thanh niên này vẫn luôn rất quan tâm cô, cho dù là ở trong Thanh Phong trại hay là hiện tại, trên người anh có một loại hơi thở ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được tới gần.

"Vậy thì tốt." Vệ Liêu nghe xong nhẹ nhàng thở ra, cảm giác được ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái của Vương Chí đang ở một bên, gương mặt trắng noãn hơi đỏ, có phải anh ta biểu hiện quá rõ ràng rồi không?

Tần Nhất còn muốn hỏi thêm, một trận thanh âm "ọc ọc ọc" truyền đến. Vương Chí có chút lúng túng gãi gãi đầu, hì hì cười ngốc, trong lòng lại sầu muốn chết. Sao anh ta có thể ở trước mặt thần tượng mà thất thố như vậy chứ!

"Vừa vặn tôi cũng đói bụng, tôi nấu cơm cho." Tần Nhất như làm ảo thuật lấy ra từng nguyên liệu nấu ăn.

Hiện tại không gian của cô không cần che giấu nữa, dị năng giả song hệ hiện tại tuy rằng hiếm có, nhưng cũng đang dần dần nhiều lên. Không cần che dấu không gian, đối với Tần Nhất mà nói thì thuận tiện hơn rất nhiều.

Vương Chí vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Nhất, anh ta nhớ Tần Nhất công tử hình như là dị năng giả hệ băng, hiện tại lại có cả hệ không gian, đó chính là song hệ dị năng! Quả nhiên không hổ là thần tượng của anh ta.

Tần Nhất không hiểu được suy nghĩ trong đầu Vương Chí, hơi chút nhíu mày, cô kiên nhẫn nói với Vương Chí: "Không cần sốt ruột, tôi nấu cơm rất nhanh."

Cô cho rằng hán tử trước mặt đang vô cùng đói bụng, đôi mắt tỏa sáng của anh ta thật sự không khác mấy chú chó to đang đợi ăn.

Mắt Vương Chí càng sáng hơn, ai nha má ơi, thần tượng hóa ra lại là người ôn nhu như vậy. Trong nháy mắt, Vương Chí đã trở thành một trong số các fan si mê Tần Nhất.

Tiểu Lam thoải mái làm ổ trong lòng Tần Nhất, nữ nhân ngu xuẩn quả thực ôn nhu hơn nhiều, nó cũng cảm giác được. Nhưng cũng không thể nói là ôn nhu, mà là âm u mờ mịt trong lòng đã giảm bớt đi rất nhiều, đang mở lòng đón ánh sáng mặt trời ấm áp.

Giờ phút này, nó rất cảm ơn Vân Hoán. Nó đã chứng kiến đời trước của Tần Nhất trôi qua ra sao, cô gái nhỏ run lẩy bẩy trong đống tuyết, cô gái nhỏ bị mẹ ruột coi như chó mà xích lại, vết thương khắp người, lòng tràn đầy lệ khí mà trọng sinh, Tần Nhất. Bởi vì Vân Hoán, vì sự dịu dàng ấm áp của anh, khiến vết thương kia chậm rãi khép lại.

Trong trời đông giá rét, không có gì so với ăn một lẩu càng hoàn mỹ hơn. Tay nghề của Tần Nhất rất tuyệt, Vương Chí và Vệ Liêu ăn đến bụng căng tròn mà vẫn thỏa mãn.

"Thần tượng, tay nghề của cậu thật sự là quá tuyệt vời." Vương Chí xoa xoa bụng, duỗi ngón tay cái với Tần Nhất.

Tần Nhất cho Tiểu Lam ăn một viên kẹo, hỏi ra miệng vấn đề lúc trước mình chưa kịp hỏi: "Hai người ở chỗ này làm nhiệm vụ à, kế tiếp dự định đi đâu?"

Vệ Liêu chưa kịp trả lời, Vương Chí đã nhanh miệng đoạt trước. Ai da, có cơ hội tiếp cận thần tượng, anh ta sẽ không nhường đâu.

Vệ Liêu tuy bị Vương Chí cướp lời, nhưng anh cũng không giận, mỉm cười nhìn hai người họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi