[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 292: Tìm xe

"Đúng là chúng tôi tới đây làm nhiệm vụ, hôm nay nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, đang chuẩn bị trở về thì gặp trận tuyết rơi, cho nên đành phải ở chỗ này nghỉ một đêm."

Tần Nhất nhẹ gật đầu, mặt mày như họa: "Thế à, vậy tôi có thể đi cùng hai người không?"

"Thật sao?" Mắt Vương Chí bắn ra sao sáng: "Nếu vậy thì thật tốt quá."

Ôi mẹ ơi, có thể đi chung với thần tượng trở về, nghĩ thôi đã kích động rồi.

Một đêm yên bình trôi qua, ngày thứ hai tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng thời tiết vẫn se se lạnh. Tần Nhất sửa soạn tốt cho bản thân xong liền từ trong lều vải chui ra, Tiểu Lam mơ mơ màng màng nằm nhoài người trên vai Tần Nhất, nhỏ giọng lầm bầm: "Nữ nhân ngu xuẩn, hôm nay ta muốn ăn xương sườn."

Tần Nhất nhanh nhẹn lưu loát đi làm bữa sáng, đút Tiểu Lam ăn một viên tinh hạch, chậm rãi hỏi: "Tiểu Lam, có phải mày sắp thăng cấp đúng không?"

Tiểu Lam gật gù cái đầu nhỏ: "Ừ, sắp rồi, chỉ là Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta khi tấn thăng độ kiếp sẽ có lôi kiếp, đến lúc đó ngươi phải dẫn ta đi tìm một chỗ yên tĩnh." Tiểu Lam không nói cho Tần Nhất, Phượng Hoàng nhất tộc độ kiếp đều rất khó, một khi không chống đỡ được đến lúc kết thúc, chờ đợi nó chỉ có một kết cục, hôi phi yên diệt (biến thành tro bụi).

"Được." Tần Nhất nhớ kỹ trong lòng, tuy Tiểu Lam không nói thêm gì, nhưng cô biết, chỉ sợ độ kiếp sẽ không dễ dàng.

Khi Tần Nhất chuẩn bị xong bữa sáng, Vệ Liêu và Vương Chí mới tỉnh. Nhìn thấy Tần Nhất đã làm xong bữa sáng, Vương Chí có chút ngượng ngùng cười cười: "Ai ya, tối hôm qua là đêm tôi ngủ ngon nhất trong mấy ngày gần đây, bất tri bất giác liền ngủ tời giờ mới dậy."

Tần Nhất cười nhẹ, nụ cười như tắm gió xuân: "Không có việc gì, mau tới ăn đi, ăn xong chúng ta lên đường."

Ba người vui vẻ giải quyết xong bữa sáng, sau đó bắt đầu lên đường về thành phố Z. Nơi này cách thành phố Z khá xa, Tần Nhất và Vương Chí, Vệ Liêu dự định trước tiên tới thành phố W tìm một chiếc xe, chứ nếu mà đi bộ thì tối thiểu phải mất hơn mười ngày mới về tới thành phố Z.

Thành phố W là một thành phố nhỏ, nửa năm sau khi tận thế buông xuống, Zombie trên đường phố đã ít đi khá nhiều, cũng không phải thật sự ít đi, mà là Zombie và dị năng giả giống nhau, cả hai đều bắt đầu thăng cấp. Zombie bắt đầu chậm rãi có tư tưởng, học được cách trốn tránh ẩn nấp trong bóng tối ám hại người.

Tận thế nửa năm sau, đồ ăn đã ít đi rất nhiều, hiện tại nhiều căn cứ đều tự mình gieo trồng sản xuất. Thời kỳ này cũng là khoảng thời gian tốt để dị năng giả thăng cấp, cho nên hiện tại phần lớn người ra ngoài làm nhiệm vụ đều là vì tinh thạch.

Ba người Tần Nhất tới thành phố W liền trực tiếp đi tìm xe. Tần Nhất dạo bước trên đường, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Mái tóc đen mọc dài ra được buộc gọn phía sau bằng sợi dây màu bạc, không quá hiện rõ sự nữ tính, đôi mắt phượng trong veo không chứa bất kỳ tạp chất gì, thanh tịnh nhưng sâu không thấy đáy, làn da trắng mịn như ngọc.

Mỗi một bước của cô dường như đều kèm theo trăm hoa đua nở, quả nhiên là mạch thượng công tử như ngọc.

Không nói tới người vốn có tâm tư với Tần Nhất là Vệ Liêu, ngay cả đại hán thô lỗ như Vương Chí cũng nhìn đến ngây người. Thần tượng lớn lên thật đẹp, chả trách được bầu chọn là nam thần của căn cứ, đặt ngang hàng với Vân Hoán và Tần Hàn Vũ.

Tần Nhất nhìn như tùy ý, thật ra thần thức đã lặng lẽ tản ra bốn phía nghe ngóng động tĩnh. Ở trong không gian dưỡng thương ba tháng, tiểu Mai hoa mỗi ngày đều đút chất lỏng (nhựa cây) của mình cho cô. Cho nên ba tháng qua, thương thế của cô không chỉ đã khỏi hẳn, mà dị năng hệ băng cũng thuận lợi lên tới cấp sáu, tinh thần lực cũng lên đến cấp năm.

Tiểu Lam thoải mái làm ổ trong ngực Tần Nhất, mệt mỏi híp híp mắt, nó sắp phải độ kiếp rồi, hiện tại chính là thời điểm thích ngủ.

Tần Nhất đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, Vương Chí khó hiểu xoa xoa quả đầu đinh của mình: "Thần tượng, sao cậu lại dừng lại không đi nữa?"

Tần Nhất lạnh nhạt nói: "Phía trước có người." Hơn nữa còn có không ít người.

Mắt Vương Chí sáng lên: "Thật sao, vậy chúng ta mau qua đó nhìn xem."

Chương 293: Trần Á Bình, Bình Tử

Khi ba người Tần Nhất chạy tới, chỉ thấy một nữ sinh thanh lệ đang nổi giận đùng đùng nhìn một đám nam nữ: "Sao bọn mày có thể làm vậy, đây là đồ của bà đây, mau chóng trả lại cho tao."

Mợ nhà nó, chuyện quái quỷ gì đây không biết, nhìn cô giống người dễ bắt nạt lắm à? Lại dám đoạt đồ của cô, đúng là gan to bằng trời, chống mắt lên mà nhìn, xem bà đây có xử đẹp hết đám mất dạy này không.

Người đàn ông cầm đầu là một tiểu bạch kiểm dáng vẻ lưu manh, gã nhìn dáng người 36D của Trần Á Bình suýt sáo: "Em gái, tức giận lớn như thế làm gì, đến cùng bọn anh chơi đùa chút nào, anh trai đảm bảo sẽ khiến em thoải mái đến chết."

Gã mở miệng ra là phun ra những lời tục tĩu, năm người nam nữ phía sau ồn ào cười to, thậm chí còn mập mờ nháy mắt với Trần Á Bình.

Gân xanh trên trán Trần Á Bình nổi lên, cô hừ một tiếng, sau đó vung nắm đấm lên xông về phía đám người. Bàn tay trắng nõn nhìn thì bé nhưng đánh tới trên người lại vô cùng đau, thanh âm "binh bốp bốp bốp" truyền đến khiến hán tử da dày thịt béo như Vương Chí cũng cảm thấy đau thay.

Trần Á Bình đánh tên tiểu bạch kiểm lưu manh cầm đầu trước, trong miệng không ngừng nói: "Con mẹ mày, lại dám lừa gạt bà đây, bà đây chẳng qua chỉ hỏi đường mày một chút, mày lại dám lừa gạt bà, nhìn xem bà có đánh chết mày không..."

Vương Chí còn định đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, chứng kiến cảnh này thì yên lặng lùi về sau một bước, nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: "Thần tượng, hay là chúng ta đi thôi."

Mẹ nó, em gái này ở đâu ra, quả thật là một con cọp cái mà, nhìn lực đạo mỗi một đấm rơi xuống kia, anh ta nhìn thôi mà cũng cảm thấy đau trứng.

Tần Nhất lãnh mạc, con ngươi sâu sắc: "Đợi một chút."

Trần Á Bình bên kia còn đang ra sức "giáo dục", hoàn toàn mặc kệ tiếng kêu rên của đám người nọ. Cách cô hơi xa một chút, nữ sinh bị cô đánh đến nằm vật xuống đường, ánh mắt lóe lên hận ý, một cây kim tiễn thật nhanh bay thẳng tới chỗ Trần Á Bình.

Trần Á Bình Phát giác được cười lạnh một tiếng, vừa mới chuẩn bị xoay người tránh thoát, ai ngờ tiểu lưu manh lúc đầu hôn mê trên mặt đất đột nhiên tỉnh lại, liều chết bắt lấy chân cô.

Con ngươi Trần Á Bình co rụt lại, thầm mắng không tốt. Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy dưới chân buông lỏng, một mùi thơm ngát xông vào mũi, bản thân thì rơi vào một cái ôm.

Đuôi tóc dài giống như tơ lụa quét qua mặt cô, có chút ngứa, khiến cô không nhịn được muốn bắt lấy.

Cái ôm ấm áp, khoang mũi tràn ngập mùi thơm ngát nhàn nhạt, bên tai còn vang lên thanh âm mát lạnh như suối: "Không sao chứ?"

Trần Á Bình hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cái cằm trắng nõn hoàn mỹ của thiếu niên, khuôn mặt xinh đẹp chói mắt, khiến trái tim Trần Á Bình đập nhanh như vừa chạy maratong.

Tần Nhất nhíu mày, có chút không rõ nhìn thiếu nữ tựa trong ngực đang ngơ ngác nhìn mình. Cô buông tay ra, trong giọng nói hàm chứa ý cười, mắt phượng sáng rực: "Còn muốn ôm đến lúc nào, hử?"

Một chữ cuối cùng, Tần Nhất cố ý kéo dài, thanh âm lười biếng lại mê người, chọc người vô cùng.

Trên gương mặt thanh lệ của Trần Á Bình mang theo điểm ửng đỏ, giống như đóa hoa đào, đôi mắt sáng ngời, cô buông lỏng tay ôm bên hông Tần Nhất ra, ho khan một tiếng: "Không phải bà đây muốn chiếm tiện nghi của anh."

Khóe miệng Tần Nhất cong lên: "Tôi biết."

Mắt phượng say lòng người, giống như trời sao lấp lánh, phảng phất như muốn khiến người nhìn vào chìm đắm ở bên trong.

Nhưng sâu bên trong, nơi người khác không thể thấy được là hoài niệm cùng quyến luyến.

Bình Tử, rốt cuộc cậu cũng đến rồi.

Trần Á Bình lại ho khan vài tiếng, người này không phải coi trọng cô rồi chứ? Ôi chao, mị lực quá lớn, thật sự cô cũng không có cách. Vậy, cô có nên tiếp nhận anh ta không?

Trần Á Bình suy nghĩ miên man, đột nhiên lại nghĩ đến mình còn chưa giới thiệu bản thân: "Ừm, vừa rồi cảm ơn anh, tôi tên Trần Á Bình."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi