Edit by Thanh tỷ
Chương 306: Vạch trần
Sở Sở xoa xoa cần cổ, hét lên một tiếng: "Mày đi chết đi, chết đi."
Tay cô ta ngưng tụ ra nọc độc ném về phía Trần Á Bình, Vân Hoán lạnh lùng tung một cước đạp bay cô ta, trên hai đầu lông mày như họa là lệ khí kinh người: "Muốn chết, tôi thành toàn cho cô."
Sở Sở thét chói tai, vội vàng bò dậy trốn ra sau lưng Sở Mặc Hòa, trong miệng không ngừng nói: "Sở Hòa, Sở Hòa, em mau cứu chị, mau cứu chị."
Gương mặt trẻ con đáng yêu của Sở Mặc Hòa u ám, anh không hề động, bên trong đôi mắt tràn đầy sự thất vọng. Vì cái gì, tại sao chị gái anh ta lại biến thành bộ dạng này? Sở Mặc Hòa thực sự không dám tin người gào thét như bà điên trước mặt là chị gái anh ta.
Sở Sở thấy Sở Mặc Hòa bất động, lửa giận trong lòng lập tức xông lên, cô ta tức giận nhìn Sở Mặc Hòa: "Đúng là uổng công chị đối xử tốt với em, em là Bạch Nhãn Lang, từ bé đến lớn chị luôn quan tâm chăm sóc em, vậy mà bây giờ một câu em cũng không nói giúp chị, em có còn là đứa em trai ngoan của chị hay không hả?"
Trần Á Bình cười lạnh, một câu nhấc lên sóng biển động trời: "Anh ta vốn không phải là em trai của cô, không phải cô đã biết từ lâu rồi sao, Sở Sở? Năm cô tám tuổi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ cô dẫn cô tới bệnh viện, sau đó thì phát hiện cô căn bản không phải con gái ruột của bà, bà cũng không nói gì, vẫn coi cô như con gái ruột của mình. Thế nhưng năm cô chín tuổi, trong lúc vô tình đã biết được bí mật này. Hừ, sao cô có thể làm được việc nhẫn tâm như thế, lấy độc dược mạn tính hại chết mẹ mình. Sở Sở, cô đúng là độc ác."
Vẻ mặt Sở Mặc Hòa chấn kinh, làm sao có thể, Sở Sở làm sao có thể không phải chị gái ruột của anh ta? Nhưng Trần Á Bình là một người xa lạ, vậy mà cô ấy lại có thể nói ra chuẩn xác chuyện Sở Sở đã từng ngoài ý muốn phải nằm viện. Còn có mẹ anh ta, quả thật bà đã qua đời năm Sở Sở mười tuổi.
"Cô nói bậy, cô nói bậy." Bên trong đôi mắt xếch của Sở Sở hiện lên tia hoảng loạn, vừa nhín chính là chột dạ.
Đám người Lâm Thanh Vân Hoán không ngờ tới còn có chuyện này, năm đó cô ta cũng chỉ mới chín tuổi thôi đó.
Lâm Thanh bỗng nhiên rùng mình một cái, anh phát hiện mình chưa từng nhìn rõ Sở Sở. Nếu không phải tận thế đến, nếu không Tần Nhất gia nhập, nói không chừng những chuyện này bọn họ mãi mãi cũng sẽ không biết, cũng sẽ không nhìn rõ bản tính thật của Sở Sở.
Đầu Sở Mặc Hòa trống rỗng, lồng ngực vô cùng đau đớn, bỗng nhiên ôm lấy đầu của mình lăn lộn dưới đất. Đỗ Nguyên kịp thời đánh cho anh ta bất tỉnh, bằng không bọn họ sợ Sở Mặc Hòa sẽ không chịu đựng nổi.
"Tôi nói bậy?" Đôi mắt Trần Á Bình ngoan lệ: "Hừ, cô dám nói những chuyện này không phải sự thật sao? Cô vì muốn trèo lên Vân gia, mới mấy tuổi đầu đã liên hợp với đám người Vân Diệu bắt cóc Vân Hiên. Để tôi nghĩ một chút xem cô sắm vai nhân vật gì trong đó, người chị gái tốt giả nhân giả nghĩa. Nếu không phải cô lừa gạt Vân Hiên ra ngoài, mấy người Vân Diệu cũng sẽ không đắc thủ."
"Còn muốn tôi nói không, nói hôm nay cô đối xử như thế nào với Tần Nhất. Lén đổi tờ giấy trong túi gấm, biết được bí mật Tần Nhất mới thật sự là Đại tiểu thư Tần gia, nhưng lại cùng Tần Kiều Kiều liên hiệp với nhau nhằm vào Tần Nhất. Hôm nay nhìn thấy Tần Nhất trở về, cô dùng dị năng tinh thần khống chế Vân Hoán và đám người Lâm Bạch, khiến bọn họ làm tổn thương Tần Nhất."
Nói đến đây, Trần Á Bình quay sang nhìn người thanh niên người đầy lệ khí: "Anh biết không, cô ta khiến anh tự tay mình làm Tần Nhất bị thương, nơi này..." Trần Á Bình chỉ chỉ bụng của mình: "Bị anh đâm một đao, có lẽ về sau...cậu ấy sẽ không còn tin tưởng bất kỳ kẻ nào."
Con ngươi Vân Hoán bỗng nhiên co rụt lại, anh không thể tin nhìn hai tay mình, là anh làm cô bị thương sao?
"Thất Thất, ở đâu?" Giọng Vân Hoán khàn khàn, gần như không phát ra được âm thanh. Anh tin, lúc tiểu gia hỏa rời đi, có bao nhiêu tuyệt vọng cùng quyết tuyệt.
Chương 307: Dấu hiệu nhập ma
Tim Vân Hoán đau nhức từng cơn, anh biết Tần Nhất muốn hướng tới nơi ấm áp ra sao, anh có thể tưởng tượng ra lúc này tiểu gia hỏa tuyệt vọng đến cỡ nào, tựa như anh lúc trước vậy...
Vân Hoán tim như bị đao cắt, anh hiện tại khẩn khiết muốn tìm được Tần Nhất: "Em ấy ở đâu?"
Bên trong đôi mắt đào hoa đạm mạc hiện lên điểm điểm xanh đen, ma quang chợt lóe. Trần Á Bình cảm thấy từng cơn ớn lạnh, không tự chủ được rùng mình một cái. Cô biết nếu cô còn không nói, người này có khả năng sẽ nhập ma.
"Tôi cũng không biết cậu ấy đi nơi nào, nhưng chúng ta có thể đi theo vết máu này tìm cậu ấy." Trần Á Bình không vội vã tìm Tần Nhất mà lưu lại vạch trần bộ mặt thật của Sở Sở, một là vì cô biết, Tần Nhất bây giờ cần nhất là khoảng lặng để bình tĩnh ổn định lại tâm trạng.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Vì Tần Nhất quan tâm Vân Hoán cho nên không phát hiện anh có chỗ không thích hợp, ngược lại bị mắc bẫy. Nếu để Tần Nhất tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ lại thì sẽ phát hiện Vân Hoán có điểm không thích hợp.
Thứ hai là cô tin Tần Nhất chắc chắn sẽ không gặp phải nguy hiểm. Dị năng của Tần Nhất hoàn toàn ở trên cô, coi như hiện tại cô ấy bị thương, nhưng người bình thường vẫn sẽ đánh không lại cô ấy.
Đây là nguyên nhân Trần Á Bình không vội vàng đi tìm Tần Nhất. Nhưng ngày sau, mỗi lần Trần Á Bình nhớ lại hành động của mình hôm nay, cô hận không thể quất chết chính mình. Nếu như khi đó cô kịp thời đuổi theo Tần nhất, có phải mọi chuyện sẽ khác?
Tối thiểu, người kia sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy, thậm chí...
Ánh mắt Vân Hoán u ám nhìn máu vương vãi dưới đất như đóa hoa nở rộ, anh chỉ cảm thấy lồng ngực mình từng trận co rút đau đớn, một ngụm ngai ngái xông lên cổ họng, bị Vân Hoán cưỡng chế nuốt xuống.
Đây...là anh làm sao? Anh thật sự làm tiểu gia hỏa bị thương?
Trong đôi mắt đào hoa đạm mạc một mảnh tĩnh mịch, hai chân thon dài thẳng tắp từng bước một đi về phía Sở Sở, ngũ quan anh tuấn say lòng người, thế nhưng giờ phút này lại khiến Sở Sở sợ hãi run rẩy.
Cô ta không sống được, Vân Hoán đã biết tất cả mọi chuyện rồi thì làm sao có thể buông tha cho cô ta. Đều tại tiện nhân này, nếu không phải cô ta đột nhiên tới quấy rối thì kế hoạch của cô ta từ đầu đến cuối đều rất hoàn hảo. Cô ta sẽ phong ấn ký ức của đám người Vân Hoán, để bọn họ quên đi Tần Nhất. Giống như đêm hôm đó, cô ta đã khiến Vân Hoán quên đi anh từng hôn Tần Nhất.
Thế nhưng cô ta không hối hận, cô ta chết rồi, tiện nhân Tần Nhất kia cũng phải chôn cùng một chỗ với cô ta, tiện nhân đó cũng không sống nổi đâu, ha ha ha.
Vân Hoán lạnh lùng nhìn Sở Sở cười điên cuồng trước mặt, thật ra ngay từ đầu, trước khi tận thế bắt đầu anh cũng đã đoán được chuyện Tiểu Hiên bị bắt cóc có sự tham dự của Sở Sở ở bên trong.
Đối với Sở Sở, anh không thể nói rõ là cảm giác gì. Khi đó, anh rất chán ghét nữ sinh, nhưng Sở Sở là chị gái của Sở Mặc Hòa, lại thêm cô ta quả thực toàn tâm toàn ý với tiểu đội, anh cũng mắt nhắm mắt mở chấp nhận sự tồn tại của cô ta. Tuy không quá chán ghét, nhưng cũng không thích.
Về sau đám bọn họ đi tới thành phố S tìm kiếm manh mối, anh tra được Sở Sở thật sự có quan hệ tới vụ án bắt cóc năm đó, anh tức giận, nhưng cuối cùng vẫn đè ép xuống, vì muốn từ trong miệng cô ta moi ra chân tướng năm đó. Ai ngờ tận thế bỗng nhiên ập đến, bọn họ bị phân tán.
Sau đó thì gặp lại ở Thanh Phong trại, tuy cô ta một mực nhằm vào tiểu gia hỏa, nhưng anh biết Tần Nhất sẽ không bị thua thiệt. Mà Sở Sở đối với anh còn có chỗ hữu dụng, nên anh không hề động tới cô ta.
Thế nhưng nếu như anh biết sẽ có cục diện như hôm nay, chắc chắn anh sẽ giải quyết cô ta ngay từ đầu.
"Ha ha ha, các người gϊếŧ tôi đi, dù sao cũng có tiện nhân kia chôn cùng một chỗ với tôi, ha ha ha. Vân Hoán, anh biết không, tiện nhân đó hiện tại rất hận anh. Chậc chậc chậc, anh không thấy được dáng vẻ của cô ta sau khi bị anh đâm một đao đâu, cái bộ dáng đau đến không muốn sống, ha ha ha... Cô ta nói, ngày khác gặp lại, không phải anh chết chính là cô ta vong, ha ha ha."