[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 308: Sống không bằng chết

Sở Sở biết mình chạy không thoát, cô ta oán hận Tần Nhất, đồng thời cũng không tự chủ được hận cả Vân Hoán. Rõ ràng cô ta tốt như vậy, so kia tiện nhân kia còn tốt hơn gấp mười gấp trăm lần, tại sao anh lại không nhìn thấy được?

Hừ, cô ta có sắp chết thì cô ta cũng sẽ không để anh tốt hơn mình.

Sở Sở biết hiện tại điểm nhạy cảm không thể đụng tới nhất của Vân Hoán là Tần Nhất, cô ta liền liều mạng đụng tới nơi đó. Trái tim của cô ta đã chồng chất vết thương, cô ta cũng muốn Vân Hoán nếm thử tư vị giống vậy.

Trần Á Bình nhìn dáng vẻ có phần điên điên khùng khùng của Sở Sở, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua tia đồng tình, cảm giác yêu mà không có được là đau khổ nhất, thế nhưng người phụ nữ này lại lựa chọn cách làm tồi tệ nhất.

Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán híp lại nguy hiểm, đầu ngón tay trắng nõn ngưng tụ ra hỏa cầu, gương mặt tuấn lãng dưới ánh lửa lại có mấy phần tà mị, như tiên như ma, Sở Sở nhìn mà không khỏi ngây dại.

Tiện tay ném hỏa cầu lên người Sở Sở, ngọn lửa nóng bỏng trong nháy mắt nhen nhóm, Sở Sở ăn đau lăn lộn kêu to, muốn dập tắt lửa trên người, nhưng lửa hình như có linh tính, mặc kệ cô ta làm thế nào cũng đều không dập tắt được.

Sở Sở trong hoảng hốt tựa hồ nghe đến Vân Hoán cái kia như cũ dễ nghe gấp thanh âm: "Muốn chết, tôi sẽ không thuận theo ý của cô, để ý kỹ cô ta, tôi muốn cô ta sống không bằng chết."

Vân Hoán vội vàng ra ngoài với Trần Á Bình, trong biệt thự nháy mắt chỉ còn mấy người Lâm Bạch. Sở Mặc Hòa hôn mê được Đỗ Nguyên ôm vào trong ngực, Lâm Bạch ưu nhã đứng dậy, nhìn Sở Sở bị lửa cháy bừng bừng đốt bỏng, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn: "Sở Sở, tiếp tục sống thật tốt nha."

Sở Sở cười to, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, lửa thiêu đốt làn da cô ta, đốt rụi tóc và lông mày, thế nhưng cô ta làm thế nào cũng không chết được. Cô ta biết, đây mới chỉ là vừa mới bắt đầu, về sau cô ta sẽ càng thảm hại hơn.

Người đàn ông kia, người đàn ông cô ta yêu gần mười năm, anh lãnh khốc vô tình, không phải cô ta đã sớm biết sao? Sống không bằng chết...ha ha ha.

Ngọn lửa nóng bỏng, chôn vùi một đời đáng thương hại của cô ta.

Bên kia, Tần Nhất không biết bản thân đã đi bao lâu mới dừng lại, máu ở phần bụng đã sớm ngừng chảy đông lại. Trên đường phố tốp năm tốp ba người đi qua bên cạnh cô, nhưng không một ai dừng lại, nhiều nhất chỉ nhìn cô một cái, kinh ngạc thán phục dung mạo của thiếu niên.

Áo len trắng như tuyết bị nhuộm đỏ, thế nhưng người xung quanh cũng không ai dám lại gần, sợ sẽ chuốc thêm phiền toái cho bản thân.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất lạnh lẽo nhìn Tần Kiều Kiều đột nhiên nhảy ra chặn đường trước mắt, cô lãnh đạm nói: "Tránh ra."

Tâm tình Tần Nhất bây giờ rất tồi tệ, nhưng trong căn cứ có quy định rõ ràng là không được gϊếŧ người. Tuy rằng trong căn cứ mỗi ngày đều có người chết, nhưng đây đều là lén tiến hành ở sau lưng, tất cả mọi người đều mở một con mắt nhắm một con mắt, ngay cả Căn cứ trưởng cũng thế.

Chỉ cần không phải quang minh chính đại gϊếŧ người là được.

Bây giờ đang ở ngoài đường, Tần Nhất không thể không thu hồi sát ý bạo ngược trong lòng mình lại. Cho dù cô mạnh như thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng một mình đối phó với cả quân đội.

Tần Kiều Kiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tần Nhất, đáy mắt hiện lên ghen ghét điên cuồng. Lúc trước cô ta không liên hệ Tần Nhất và tiểu tiện nhân kia với nhau, hiện tại nhìn kỹ, quả nhiên thiếu niên trước mắt phong thái yểu điệu thanh nhã, có ba phần tương tự với Tần Hàn Vũ, nhất là đôi mắt phượng, quả thực như một khuôn đúc ra, nói không phải người một nhà ai cũng không tin.

Tần Kiều Kiều từ nhỏ đã biết Tần Nhất lớn lên ưu nhìn hơn cô ta, cho nên cô ta để Tần Nhất nuôi tóc mái dài che khuất gương mặt, thế nhưng tiểu tiện nhân này từ lúc nào thì trở nên xinh đẹp như vậy?

Tần Kiều Kiều nâng cằm, cắn răng nghiến lợi nhìn Tần Nhất: "Mày quả nhiên chính là tiểu tiện nhân kia, hiện tại mày rất đắc ý đúng không?"

Tần Nhất không ngờ tới Tần Kiều Kiều cũng biết thân phận của mình, nhưng ngẫm lại cũng không kỳ quái, dù sao Sở Sở cũng đã biết. Thế nhưng cô không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng cô ngụy trang rất tốt, trước đó một chút hoài nghi đều không có, tại sao chỉ qua ba tháng, tất cả mọi chuyện đều bị lộ?

Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở chỗ nào?

Chương 309: Trên đời này không có ai yêu thương cô

Đầu Tần Nhất có chút chóng mặt đau nhức do mất máu quá nhiều, hiện tại cô không thể tiến vào không gian được. Tiểu Lam lâm vào ngủ say, tỉnh lại sau giấc ngủ sẽ bắt đầu độ kiếp, do đó không gian tạm thời bị phong ấn, cô căn bản vào không được.

Đối với Tần Nhất mà nói, hiện tại không có cái gì so với chuyện này càng hỏng bét hơn. Cô không phải người ỷ lại vào không gian, chỉ là hiện tại cô bị thương, vết thương này còn do dị năng hệ hỏa của Vân Hoán lưu lại, thuốc trị thương bình thường căn bản là vô dụng, chỉ có chất lỏng của tiểu Mai hoa mới có thể giúp vết thương khép lại, nhưng lúc này cô lại không thể tiến vào không gian được.

Bây giờ Tần Nhất hoàn toàn không có tâm tư để đối phó với Tần Kiều Kiều, nhưng Tần Kiều Kiều giờ đã biết cô chính là chị gái Tần Nhất của cô ta, trong mắt còn lộ rõ sự khinh thường.

"Tần Nhất, đừng tưởng rằng trên tờ giấy kia viết mày là Đại tiểu thư Tần gia chân chính thì có nghĩa là thật, Tần Kiều Kiều tao mới là Đại tiểu thư Tần gia." Tần Kiều Kiều khinh thường nhìn Tần Nhất, đáy mắt là ghen tỵ điên cuồng.

Ánh mắt Tần Nhất lạnh lùng, cô căn bản không biết tờ giấy gì: "Rốt cuộc cô đang nói cái gì?"

"Tần Nhất, đừng có giả vờ ngu với tao, biết được mày mới là Đại tiểu thư Tần gia chân chính thì đắc ý lắm à? Tao cho mày biết, người cha mẹ và anh trai thương yêu nhất là tao, mày vĩnh viễn chỉ có thể nhìn mà thèm, mày là đồ con riêng!" Tần Kiều Kiều gào thét.

Xung quanh chậm rãi có người tụ lại, có người nhận ra Tần Nhất và Tần Kiều Kiều.

"Người kia không phải là Đại tiểu thư Tần gia Tần Kiều Kiều sao?"

"Tần gia, chẳng lẽ là Tần gia một trong Tứ thiếu Kinh Đô?"

"Đúng đúng đúng, chính là Tần gia đó. Chờ một chút, thiếu niên này không phải công tử Tần Nhất của tiểu đội Vân Hoán sao, tôi nhớ cậu ta được mọi người trong căn cứ gọi là nam thần."

"Ý, không đúng. Không phải nữ sinh kia vừa mới nói cái gì mà con riêng Tần gia sao? Trời ạ, Tần Nhất này sẽ không phải là con riêng của Tần gia chứ?"

"Thật hay giả vậy?"

Có người tin cũng có người không tin, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tần Nhất cũng có sự thay đổi, có đồng tình, có chán ghét.

Dù sao mang tiếng là con riêng, thanh danh đều không mấy tốt đẹp gì, không được người chào đón.

Ánh mắt của người xung quanh khiến Tần Kiều Kiều lập tức bành trướng, cô ta cho rằng tất cả mọi người đứng về phía mình, hoàn toàn không biết nửa câu trước mọi người đều không có nghe được.

Cô ta kiêu ngạo hất cằm, ưu nhã thiên nga: "Tần Nhất, tôi thật sự cảm thấy đáng thương thay chị. Cả đời này chị đều không có người thật lòng yêu thương mình, cha mẹ và anh trai yêu thương nhất là tôi. Ngay cả người mà mẹ của chị yêu thương nhất cũng là tôi, người bà ngoại chị yêu quý nhất, cũng yêu thương tôi hơn chị. Tần Nhất, chị nói xem chị sống còn có ý nghĩa gì? Nếu tôi là chị, tôi đã sớm đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi."

Lời nói của Tần Kiều Kiều trực tiếp chọc thủng nội tâm yếu ớt đang trên bờ vực sụp đổ của Tần Nhất tâm, thả ra một mặt âm u nhất trong lòng: "Không, cô nói láo, người bà ngoại yêu thương nhất là tôi!"

Không phải, người bà ngoại cô yêu thương nhất là cô, bà ngoại là sự ấm áp tồn tại duy nhất trong lòng cô, không ai có thể nói xấu bà.

khóe mắt Tần Kiều Kiều cong lên ý giễu cợt, cô ta cười to vài tiếng nhìn Tần Nhất đang mím chặt môi, quật cường không chịu khuất phục. Đột nhiên cô ta cảm thấy đáy lòng kɦoáı ƈảʍ, phá hủy đi tín ngưỡng của Tần Nhất, thật đúng là thoải mái.

Tần Kiều Kiều biết người Tần gia nếu như thật sự biết được chân tướng, cô ta khẳng định không thể tiếp tục ở lại Tần gia, thậm chí có thể còn sống hay không cũng là cả một vấn đề. Hiện tại, việc duy nhất cô ta có thể làm chính là đánh sụp lòng tin của Tần Nhất, đuổi đi thậm chí là gϊếŧ Tần Nhất. Thứ Tần Kiều Kiều cô ta không có được, người khác cũng đừng hòng đạt được.

Tần Kiều Kiều có chút thương hại nhìn Tần Nhất: "Chị thật đúng là đáng thương, Tần Nhất, trên đời này không có bất kỳ ai yêu thương chị."

Tần Kiều Kiều ưu nhã thổi thổi móng tay đỏ tươi của mình, nói: "Tần Miễn, Tôn Chỉ Lan, Tần Hàn Vũ, Tần Hàn Mạt, người bọn họ yêu thương là tôi. Người mẹ Vương Tán Đình của chị, cũng yêu thương tôi. Chị biết không, tôi mới là con gái của bà, còn Tần Nhất chị mới chân chính là Đại tiểu thư Tần gia. Bà ấy yêu thương tôi, cho nên mạo hiểm tất cả tráo đổi vị trí của hai chúng ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi