Edit by Thanh tỷ
Chương 336: Quân Mặc Ly
Hai người ăn mặc không tầm thường, tiểu nhị khách điếm nhiệt tình ra đón tiếp, nhanh chóng sắp xếp cho Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca hai gian phòng tốt nhất, hai người nói một tiếng liền về phòng nghỉ ngơi.
Tần Nhất tiến vào gian phòng của mình, cô nhẹ nhàng đặt tiểu Linh Hồ vẫn còn ngủ say trong lòng lên giường, cửa phòng có tiếng gõ, là tiểu nhị khách điếm.
"Công tử, nước nóng đã được đưa tới, đặt ngay ở bên ngoài."
Đợi sau khi tiểu nhị rời đi, Tần Nhất tháo chiếc nhẫn trên tay xuống. Chiếc nhẫn này không phải phượng giới, mà là nhẫn ảo hóa Phượng Khuynh Ca cố ý cho Tần Nhất. Nó có thể giúp ngụy trang vẻ ngoài của Tần Nhất, không cần Tần Nhất phải sử dụng dị năng tinh thần để phẫn nam trang.
Trong phòng tràn ngập hơi nóng, mông lung mơ hồ, giống như tiên cảnh. Tháo chiếc nhẫn xuống, thiếu niên lập tức biến thành một thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp, mặt mày như vẽ, da trắng nõn nà, lãnh diễm cao quý, giống như Huyền Thiên tiên tử hạ phàm.
Tần Nhất cởi y phục trên người bước vào thùng nước, làn nước ấm áp ôm lấy cơ thể, chạm nhẹ lên da thịt trắng nõn. Tiểu Linh Hồ vừa tỉnh dậy liền thấy được một bức mỹ nhân dục đồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Xương bướm tinh xảo, tấm lưng thon trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh, tiểu Linh Hồ nhìn tới chảy cả nước miếng.
"Chi chi chi", Tiểu Linh Hồ hoàn hồn phi nhanh tới chỗ mỹ nhân tắm, còn chưa kịp bổ nhào lên người, một đôi tay ngọc như ngó sen chính xác bắt lấy nó.
Tần Nhất nhẹ nhàng nâng tiểu Linh Hồ trong tay, sau đó một cái tay khác nhẹ nhàng vẩy nước lên người nó. Tiểu Linh hồ tuy có lông màu tuyết trắng, nhưng Tần Nhất vẫn muốn tắm rửa sạch sẽ cho nó.
Lúc ký khế ước cô đã biết vật nhỏ này là con cái, cho nên cùng nhau tắm cũng không có gì cố kỵ.
Đỗ Quyên đang hưởng thụ ca ca xinh đẹp hầu hạ mình, đột nhiên hai cái bánh bao đập vào mắt nó, trong đầu "oanh" một tiếng nổ tung.
Ca ca xinh đẹp, là nữ nhân! Thật sự là nữ nhân?
Tần Nhất nhìn thấy tiểu Linh Hồ ngơ ngác, con ngươi nhiễm ý cười mà chính cô cũng không phát giác ra được, giơ tay gõ nhẹ lên đầu tiểu Linh Hồ: "Làm sao lại ngốc ra thế, hả?"
Đỗ Quyên "chi chi" một tiếng lấy lại tinh thần, a, ca ca xinh đẹp, không, là tỷ tỷ thật ôn nhu.
Thế là, tiểu Linh Hồ từ trước đến nay chỉ coi trọng người và vật khác giới, lần đầu tiên quỳ dưới váy phái nữ.
Tần Nhất thay một bộ gấm lụa satanh màu trắng, đeo chiếc nhẫn ảo hóa lên, hai gò má hơi đỏ, cả người như hoa sen mới nở.
Lau khô lông cho tiểu Linh Hồ, Tần Nhất đang chuẩn bị đi ngủ, Phượng Khuynh Ca nổi giận đùng đùng chạy vào, Tần Nhất mắt sắc phát hiện bờ môi cô ấy có chút sưng đỏ.
Vừa thấy Tần Nhất, Phượng Khuynh Ca liền khóc sướt mướt nhào tới, hai tay ôm cổ Tần Nhất, dùng sức nũng nịu: "Nhất Nhất, có người khi dễ ta, ngươi phải giúp ta."
Tần Nhất còn chưa lên tiếng, một giọng nói khàn khàn từ tính vang lên, bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều: "Ca Nhi, ra đây, đi theo ta."
Người tới có một đôi mắt trong veo giống như thạch anh tím, khóe mắt hơi giương lên lộ ra sự quyến rũ. Con ngươi trong suốt và kiểu mắt yêu mị hợp thành một loại phong tình cực đẹp, cánh môi mỏng, màu sắc nhạt như nước. Một thân áo bào màu đen tuyền, di thế độc lập, phong thái kỳ tú, thần vận độc siêu, cao quý thanh hoa.
Phượng Khuynh Ca lạnh lùng nhìn người tới, trong mắt phượng là sự lạnh nhạt: "Quân Mặc Ly, ngươi đừng có không biết xấu hổ như vậy, ban đầu là ngươi không cần ta, hiện tại dù ngươi có quỳ xuống cầu ta, ta cũng sẽ không đáp ứng. Ngươi còn nhớ thanh đoản kiếm đã đâm vào ngực ta chứ?"
Quân Mặc Ly giật mình, thân hình hơi có chút lay động, bên trong đôi mắt hẹp dài là sự đau khổ: "Ca Nhi, ta không phải..."
Tần Nhất chợt hiểu ra, người này là vị đại ca mà Phượng Khuynh Ca đã nhắc tới, người làm tổn thương cô ấy.
Nghe Phượng Khuynh Ca nói, trong đầu Tần Nhất đột nhiên hiện ra gương mặt tuấn mỹ vô song của Vân Hoán, bàn tay bất tri bất giác chuyển xuống phần bụng.
Nơi này, đã từng bị Vân Hoán đâm một đao.
Chương 337: Công tử biết được tâm ý
Tần Nhất kinh ngạc, tại sao cô lại nhớ đến Vân Hoán, rõ ràng đã tự nhủ phải quên đi người này...
Trong lòng Tần Nhất cảm xúc lẫn lộn, dường như có thứ gì đó sắp ức chế không được muốn thoát ra ngoài.
Cô còn đang xuất thần, trước mắt chợt xuất hiện một gương mặt phóng đại, cô chưa kịp hoàn hồn, cánh môi đột nhiên bị chặn.
Phượng Khuynh Ca dừng trên môi Tần Nhất mấy giây, sau đó vẻ mặt khiêu khích nhìn Quân Mặc Ly đang đen mặt: "Tra nam, ngươi tới muộn rồi, tiểu gia ta đã tìm được người tốt hơn cho mình, ngươi có thể lăn bao xa thì lăn đi."
Trong con ngươi của Quân Mặc Ly là lửa giận ngập trời, hắn lạnh lùng nhìn thiếu niên tuấn tú nho nhã bên cạnh Phượng Khuynh Ca, tròng mắt đen thâm trầm, phảng phất như thiếu niên trước mắt đã là người chết.
Phượng Khuynh Ca cười lạnh: "Quân Mặc Ly, ngươi dám động vào Nhất Nhất thử xem, đừng ép ta sử dụng bạo lực với ngươi."
Trong mắt Quân Mặc Ly hiện lên từng tia bi thương, hắn mấp máy môi mỏng, cuối cùng thỏa hiệp: "Được, ta đi trước."
Đợi sau khi Quân Mặc Ly rời đi, Tần Nhất quay đầu liền thấy hốc mắt Phượng Khuynh Ca hồng hồng, bên trong là hận ý, nhưng cũng xen lẫn từng tia ái mộ.
Tần Nhất không nói gì, chỉ là ghét bỏ dùng lòng bàn tay lau lau bờ môi mình. Phượng Khuynh Ca thấy vậy, có chút ai oán nhìn Tần Nhất: "Tiểu Nhất Nhất, không phải chứ, ngươi ghét bỏ ta như vậy ư?"
Tần Nhất cũng không tiếp lời, ôm tiểu Linh Hồ vẫn luôn ngồi xem náo nhiệt vào trong ngực, xúc cảm trong tay mềm mềm núc ních, Tần Nhất yêu thích không nỡ rời tay.
Cô nhìn lướt qua hốc mắt hồng hồng của Phượng Khuynh Ca: "Ngươi vẫn còn yêu hắn."
Phượng Khuynh Ca tự giễu cười một tiếng: "Yêu thì thế nào, hắn vì một tên giả mạo mà làm tổn thương ta sâu sắc, nếu không phải có Phi Hồng, ta đã sớm chết. Tên cặn bã này, tại sao ta phải tha thứ cho hắn."
"Tiểu Nhất Nhất, ngươi đã yêu ai chưa? Nếu như ngươi từng yêu thích một người, thì sẽ hiểu được suy nghĩ của ta lúc này." Phượng Khuynh Ca vô lực ngồi phịch xuống giường, mắt phượng ảm đạm.
Tần Nhất bỗng nhiên như bị thôi thúc, muốn kể hết tất cả sự tình từ đầu đến cuối của cô và Vân Hoán cho Phượng Khuynh Ca nghe. Thật ra thì chính cô cũng có chút nghi hoặc tình cảm của mình đối với Vân Hoán.
Trước đó còn tốt, nhưng hôm nay nhìn thấy Phượng Khuynh Ca và Quân Mặc Ly, Tần Nhất không biết tại sao lại như thấy bóng dáng của mình.
Sau khi Phượng Khuynh Ca nghe xong, kích động nhảy dựng lên, nào còn bộ dáng suy sụp tinh thần như vừa rồi nữa.
"Tiểu Nhất Nhất, rõ ràng Vân Hoán có ý đối với ngươi, ngươi đối với hắn cũng không phải không có cảm giác." Phượng Khuynh Ca thoáng cái đã nhìn ra mập mờ giữa hai người.
Quả nhiên ứng với câu, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Tần Nhất có thể sắc bén nhìn ra Phượng Khuynh Ca còn thích Quân Mặc Ly, nhưng lại không thấy thiện cảm mơ hồ của mình đối với Vân Hoán, nhưng Phượng Khuynh Ca là người ngoài cuộc thì lại cảm nhận được rất rõ ràng.
Nhưng kích động xong cô ấy lại ngã xuống: "Có ý thì sao chứ, hắn ta cũng là một tên cặn bã, lại vì một nữ nhân khác đâm ngươi bị thương. Ai, ngươi nói hai chúng ta làm sao lại thảm như vậy, đều bị người yêu nhất tổn thương đến thương tích đầy mình. Nhưng mà tiểu Nhất Nhất, ngươi tuyệt đối không được tha thứ cho hắn ta, để bọn hắn hối hận chết đi."
Ấn tượng của Phượng Khuynh Ca với Vân Hoán cực kỳ kém, tiểu Nhất Nhất bị ép tới mức phải phong ấn thất tình lục dục, có thể thấy được khi đó đã tạo thành kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn thế nào với cô ấy.
Vẻ mặt Tần Nhất vẫn lạnh nhạt như cũ, cho dù biết mình thích Vân Hoán, nhưng trong lòng cũng không gợn lên nổi bất kỳ tia sóng nào. Đối với cô, đây chỉ là tháo gỡ mối nghi hoặc trong lòng mà thôi, nó không hề gây nên cảm giác tim đập rộn ràng như nai con gì cả.
Về phần tha thứ thì càng không cần phải nói, cô sẽ không tha thứ cho Vân Hoán. Cảm thụ khi một đao kia đâm xuống, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng.