Edit by Thanh tỷ
Chương 338: Dị năng giả cấp bảy
Phượng Khuynh Ca xoa xoa thái dương, đề tài này quá nặng nề, cô đổi chủ đề: "Ta vừa mới đi hỏi thăm tin tức, gần đây sơn mạch Thú Ngân quả thực có dị tượng, không ít người nói ở bên trong có trân bảo xuất thế, đã có rất nhiều người chạy tới xác minh thực hư, sáng sớm ngày mai chúng ta cũng lên đường đi."
Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Được."
Càng sớm lấy được Tinh Linh Tử, bọn Tiểu Lam càng có thể tỉnh lại sớm.
Một đêm này, Phượng Khuynh Ca ngủ lại trong phòng Tần Nhất, hai tỷ muội trốn ở trong chăn thì thầm nói nhỏ, nhưng phần lớn thời gian là Phượng Khuynh Ca một người say sưa ngon lành nói, còn công tử lãnh đạm của chúng ta nằm nghe.
Ngoài khách điếm, Lăng Vân nhìn phòng số 1 chữ Thiên bỗng nhiên dập tắt đèn, hắn có thể cảm giác được rõ ràng uy áp của chủ tử nhà mình trong nháy mắt chợt trở nên khủng bố dọa người.
Ai ya má ơi, tiểu gia Ca Nhi đang tự mình tìm khổ sao? Biết rõ chủ tử có lòng ham muốn chiếm hữu biếи ŧɦái, vậy mà hiện tại lại trắng trợn cùng một tên nam nhân...
Lăng Vân thở dài một tiếng, ta nên cứu vớt tiểu gia của ta như thế nào đây?
Ban đêm yên tĩnh, nam nhân tuyệt sắc với bóng lưng cô đơn lãnh tịch ngồi trên mái nhà, Lăng Vân nhìn mà trong lòng khó chịu. Thế nhưng hắn cũng không tiện nói gì, dù sao...cũng là chủ tử tổn thương tiểu gia, đây là sự thật không thể chối bỏ.
Ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm ngày thứ hai Phượng Khuynh Ca dẫn theo Tần Nhất cưỡi Phi Vũ thú bay đến sơn mạch Thú Ngân.
Phi Vũ thú có tướng mạo cực giống Thanh Loan, cao lớn ưu mỹ, ngồi trên lưng nó ngắm phong cảnh cũng có một phong vị khác.
Nhưng lúc này Tần Nhất không có thời gian thưởng thức, cô đang điên cuồng hấp thu năng lượng bên trong tinh ngọc. Tiền tệ của đại lục Tinh Thần là một loại tinh ngọc có ẩn chứa linh lực.
Đêm qua Tần Nhất thử một chút, phát hiện cô có thể hấp thu linh lực bên trong tinh ngọc, chuyển đổi thành năng lượng của bản thân. Điểm khác biệt của nó với tinh thạch là lúc dị năng giả hấp thu tinh thạch sẽ có lẫn một chút tạp chất theo vào, nó rất ảnh hưởng đến tư chất của một người.
Thế nhưng Tần Nhất phát hiện, hấp thu tinh ngọc không có bất kỳ tác dụng phụ gì, có thể nói, chỉ cần có đủ tinh ngọc, cô có thể liên tục hấp thu, đề cao thực lực.
Sau khi Tần Nhất vơ vét sạch sẽ toàn bộ tinh ngọc bên trong không gian trữ vật của Phượng Khuynh Ca, rốt cuộc cô đã lên đến cấp bảy.
Trước đấy cô chạm trán với Zombie có dị năng tinh thần, khiến tinh thần bị tổn thương do tiêu hao quá mức, phải phong ấn, dị năng chỉ bằng một nửa bình thường. Về sau tổn thương tuy đã khôi phục, nhưng dị năng chậm chạp không có đột phá, hiện tại rốt cuộc đột phá cấp bảy rồi.
Hai mắt Tần Nhất thanh minh, toàn thân tràn ngập lực lượng, loại cảm giác này, phải nói là quá thoải mái.
Phượng Khuynh Ca đang nằm vắt chéo hai chân, cảm nhận được khí tức trên người Tần Nhất biến hóa, ánh mắt sáng lên, trong mắt phượng tràn đầy vui vẻ: "Tiểu Nhất Nhất, chúc mừng."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Phượng Khuynh Ca nhếch miệng: "Nên như vậy, ngươi nói không có việc yêu đương làm gì, vừa thương thân vừa thương tâm, nữ nhân, vẫn nên có thực lực trong tay mới tốt."
Lời Phượng Khuynh Ca nói chạm tới đáy lòng Tần Nhất, cô cũng cảm thấy thực lực mới là quan trọng nhất. Đáng tiếc trước đó cô đã bị thứ gọi là ấm áp kia làm mờ mắt, kết quả lại thêm vết thương chồng chất.
Nhiều năm về sau, Đế thiếu Vân Hoán danh vang Kinh Đô nhìn vợ yêu càng ngày càng lợi hại, trong lòng lệ rơi đầy mặt. Vợ quá mạnh, không cho anh lên giường ngủ, phải làm sao bây giờ?
Giống Vân Hoán lệ rơi đầy mặt còn có Quỷ đế uy danh thiên hạ, Quân Mặc Ly.
Tốc độ của Phi Vũ thú rất nhanh, không đến nửa ngày các cô đã tới sơn mạch Thú Ngân. Ngày bình thường không ai dám đến sơn mạch Thú Ngân, nhưng giờ phút này tại ven sơn mạch lại xuất hiện một biển người.
Không ít người vì dị bảo sắp xuất thế mà từ các nơi chạy vội tới.
Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca lựa chọn tránh ở đằng sau, các cô tìm một địa phương bằng phẳng dựng lều vải.
Người tới quá nhiều, bên trong cũng không thiếu những lão ngoan đồng ở ẩn, với thực lực của hai người bọn họ, chưa được mấy phút đã bị miểu sát.
Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng các cô quả thật còn quá yếu.
Chương 339: Phượng Hoàng Niết Bàn, Phượng nữ quật khởi
Mạnh lên, giờ khắc này, suy nghĩ muốn mạnh lên trong đầu vô cùng mãnh liệt. Là Tần Nhất hay Phượng Khuynh Ca, trong lòng giờ phút này đều là cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hai đôi mắt phượng giống nhau sáng rực thiêu đốt.
Nhìn thấy nhiều cường giả như vậy, tinh thần suy sụp chán chường trước đó đột nhiên biến mất, cỗ nhiệt huyết từ trong xương một lần nữa bị gọi lên. Nhặt lại ý niệm lúc mới trọng sinh của mình, Tần Nhất cảm giác mình như nhận được sinh mạng mới.
Hai thiếu nữ tuổi tác xấp xỉ nhau, một bạch y thanh lãnh cao quý, một hồng y trương dương xinh đẹp, các cô nhìn nhau cười một tiếng, đều thấy được chiến ý trong mắt đối phương.
Tiểu Linh Hồ xinh đẹp đang làm ổ trong ngực Tần Nhất cũng tràn đầy vui vẻ, nó có thể cảm giác được Tần Nhất có sự thay đổi, giống như tìm được một niềm tin, một mục tiêu mới, cả người tựa như được rót vào sinh mệnh lực, cả người phấn chấn tràn đầy sức sống.
Phượng Hoàng Niết Bàn, Phượng nữ quật khởi.
Sơn mạch Thú Ngân, bầu trời là một mảnh tím nhạt, đây là dấu hiệu có dị bảo sắp xuất hiện. Khi tím nhạt biến thành tím đậm, liền đại biểu cho dị bảo đã xuất thế.
"Theo như suy đoán hiện giờ, khả năng phải đợi tới ngày mai." Phượng Khuynh Ca sờ cằm, trong mắt phượng lóe lên tia tính toán: "Thú thủ hộ trông coi Tinh Linh Tử sợ là sắp đạt tới cấp bậc Thần thú."
Tần Nhất sâu xa nói, đôi mắt phẳng lặng như nước: "Vậy thì có quan hệ gì chứ, chúng ta lại không xông lên trước."
Tiểu Linh Hồ hưởng thụ bàn tay Tần Nhất vuốt lông cho nó, nghe cô nói vậy bất thình lình rùng mình một cái.
Phượng Khuynh Ca cười khẽ, mắt phượng giảo hoạt: "Hì hì, hớt tay trên sao, ta rất thích."
Tần Nhất xoay người, bạch y phiêu phiêu theo gió, giống như tiên nhân từ trên chín tầng trời bay xuống. Người có suy nghĩ giống hai người các cô cũng không ít, nhưng hươu chết vào tay ai thì phải xem bản lĩnh của người đó.
"Khuynh Ca, hắn tới." Quân Mặc Ly không cố ý che giấu hành tung của mình, cho nên khi hắn vừa đến Tần Nhất đã phát hiện ra.
Phượng Khuynh Ca đương nhiên đã sớm thấy, nhưng cô nhún vai, tùy ý nói: "Quản hắn làm gì, đường này cũng không phải chúng ta mở, ngươi lại không quản được một con chó đi như thế nào."
"Ừm." Tần Nhất rủ mí mắt xuống, tóc đen khẽ lay động.
Trên đời này luôn tồn tại biến số, ví dụ như hiện tại, dị bảo vốn nên xuất thế vào buổi sáng hôm sau bỗng nhiên đến trước thời hạn, nửa đêm có dị hương nồng đậm tỏa ra.
Đám người vốn ngủ không sâu trong nháy mắt thanh tỉnh, ùa ra ngoài, phi nhanh về phía sơn động.
Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca chậm rãi đi ở phía sau cùng, dương dương tự đắc, như là đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình. Phượng Khuynh Ca còn thích thú bình luận vài người chạy phía trước.
"Ài, hán tử kia cũng quá không được rồi, một chiêu đã bị quật ngã, đúng là không thú vị."
"Ai ya, phong nhận kia ném kiểu gì thế hả, lệch cả mét rồi, suýt chút nữa cái bình hoa kia đã toi mạng."
"Ý, không đúng, cái bình hoa kia sao nhìn quen mắt như vậy nhỉ? Đó không phải là công chúa hoa si buồn nôn muốn cởϊ qυầи áo câu dẫn ngươi sao?"
Lăng Vân trốn trong bóng tối lén lút đi theo, thiếu chút nữa trượt chân ngã dập mặt. Tiểu gia của ta ơi, đó là Hương Hương công chúa được Nam hoàng sủng ái nhất đấy, ngươi nói nàng ta như vậy liệu có tốt không?
Phía trước điên cuồng chém gϊếŧ, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất, người người gϊếŧ đến đỏ cả mắt, mùi thơm kỳ dị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bọn hắn, động tác dưới tay càng thêm tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đều đoạt tính mạng người.
Lượng người trong nháy mắt giảm đi một nửa, chém gϊếŧ trước mặt vẫn không ngừng, giống như là địa ngục A Tỳ, một mảnh nước sôi lửa bỏng. Thế nhưng hai người Tần Nhất lén lút trốn tránh đằng sau lại nhàn nhã uống rượu ăn đồ ăn, một mảnh xuân về hoa nở.
Lăng Vân ẩn trong chỗ tối khóe miệng giật giật, hắn còn kém chưa giơ ngón tay cái lên với hai người các nàng, được đấy, tiểu gia rất gì và này nọ.
Phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào, Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca bình tĩnh ăn xong đồ ăn trên tay.
Tần Nhất đứng dậy, phủi phủi vạt áo, mắt phượng đạm mạc như nước: "Ăn no rồi, có thể hoạt động một chút."