[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 370: Chuyện cũ

Tần gia biết chân tướng, thế nhưng khi đó cô đã sớm chết rồi, chuyện của Tần Kiều Kiều bại lộ, bị Tần Hàn Vũ một đao giải quyết.

Tần Kiều Kiều và cô đều chết, Tôn Chỉ Lan phát điên, bà biến thành một người bị bệnh thần kinh. Tần Miễn một đêm già đi trông thấy, Tần Hàn Mạt không chấp nhận được sự thật này, cả ngày tinh thần hoảng hốt, sau đó hy sinh trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ. Tần Hàn Vũ không tha thứ được cho chính mình, sầu não uất ức, không gượng dậy nổi.

Cô còn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy khi đó, Tôn Chỉ Lan tinh thần hoảng hốt cả ngày ngồi trước cửa ra vào, Tần Miễn già nua không còn hình dáng bồi ở bên người bà, trong miệng Tôn Chỉ Lan không ngừng gọi tên cô.

Tần Nhất bỗng nhiên ngã xuống, cơ thể mềm mại rơi vào giữa giường, từng đợt cảm giác đánh úp tới, cô không biết nó là cái gì, chỉ có thể bị động tiếp nhận nó.

Tần Nhất cắn răng, bàn tay nắm thật chặt lấy ga trải giường, mồ hôi trên trán toát ra. Không biết qua bao lâu, Tần Nhất buông lỏng tay, mắt phượng thanh lãnh đột nhiên sáng lên, dị năng của cô đã khôi phục, hiệu quả của thuốc ức chế cũng đã không còn.

Ý thức khẽ động, Tần Nhất chuồn nhanh vào không gian. Cô mới vừa tiến vào, tiểu Linh Hồ và Tịch đã bổ nhào về phía cô, Tần Nhất hai tay tiếp lấy bọn chúng.

Đỗ Quyên cọ cọ tay Tần Nhất tay, trong thanh âm mềm mềm nhũn nhũn mang theo từng tia ủy khuất: "Chủ nhân, người không sao chứ, ta thật lo lắng cho người."

Tịch tuy không nói chuyện, nhưng trong con ngươi vàng óng viết đầy sự lo lắng cho Tần Nhất. Ngày đó Tần Nhất đưa chúng nó về lại không gian, lúc cả hai đang nghĩ Tần Nhất sẽ tiến vào, chợt phát hiện Tần Nhất và không gian mất đi liên lạc, chúng nó không ra được, Tần Nhất cũng không vào được.

Chúng nó lo lắng vây quanh, may là giữa chúng nó và Tần Nhất còn khế ước tinh thần. Tuy không thể nói chuyện với Tần Nhất, nhưng biết được cô vẫn an toàn, tối thiểu không nguy hiểm đến tính mạng.

Tần Nhất sờ đầu tiểu Linh Hồ và Tịch, khóe miệng cong lên nụ cười yếu ớt.

Mái tóc đen như hắc ngọc ánh lên sáng bóng nhè nhẹ, cần cổ thiên nga mỹ lệ tinh xảo, da thịt trắng mịn như tuyết, lại giống như ngọc dương chi tốt nhất, trên da thịt ẩn ẩn có quang trạch lưu động.

Mắt phượng sáng rực, con ngươi đen nhánh nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại hiện ra lãnh ý, băng và lửa va chạm, khiến hai tròng mắt của cô giống như lưu ly bảy màu.

Cô tuy mặc váy, nhưng cũng không làm giảm đi khí khái hào hùng và suất khí một chút nào.

"Ta không sao, hai em không cần lo lắng."

Tiểu Linh Hồ hoàn toàn nhìn đến ngây người, đôi tai nhọn run lên, bên trong mắt nhỏ màu tím tràn đầy quấn quýt đối với Tần Nhất.

Woa, tỷ tỷ thật là đẹp, so với tổ tiên Cửu Vĩ Linh Hồ của chúng nó còn muốn đẹp hơn.

Đỗ Quyên thường ngày đã là một tiểu hoa si, nay mắt nhỏ chớp chớp, lòng yêu mến đong đầy trong mắt, đến nỗi khóe miệng Tịch phải co rút, không dám nhìn thẳng. Nó giơ chân đập nhẹ lên cái đầu nhỏ của Đỗ Quyên một cái, trong mắt mang theo từng tia ghét bỏ: "Lại chảy nước miếng với chủ nhân, ngươi đủ rồi đấy."

Tiểu sắc Hồ mỗi ngày đều chảy nước miếng với chủ nhân, Hổ đại vương biểu thị nó nhìn không nổi nữa.

Đỗ Quyên ủy khuất sờ lên đầu, nó tuy là Cửu Vĩ Linh Hồ, nhưng huyết mạch không thuần túy như Diệu Thiên Bạch Hổ, cho nên nó cũng không dám trêu chọc Tịch.

Nhưng mà lúc này có Tần Nhất ở đây thì không như vậy.

Tròng mắt Đỗ Quyên hơi đảo một vòng, Tần Nhất nhìn mà buồn cười không thôi, xem ra nhóc con này đang suy nghĩ chủ ý xấu gì rồi.

Quả nhiên, tiểu Linh Hồ linh hoạt nhảy vào trong lòng cô, sau đó duỗi ra cái đầu nhỏ, giọng ồm ồm nói: "Không phải trong lúc không có ai ngươi cũng chảy nước miếng với chủ nhân sao, còn nói về sau muốn tìm chủ nhân làm nương tử."

Chương 371: Tôi sẽ đối tốt với em hơn gấp bội

Tịch 囧, nó hoàn toàn không nghĩ tới tiểu Linh Hồ ngày thường không dám cùng nó mạnh miệng, hiện tại vậy mà lại ở trước mặt chủ nhân hủy đi hình tượng của nó, nó thẹn quá hóa giận, gầm lên với tiểu Linh Hồ trong ngực Tần Nhất.

"Ngươi xuống đây, có bản lĩnh ngươi xuống đây cho ta, nhìn xem bản đại vương có đánh chết ngươi không."

Đỗ Quyên bám vào cánh tay Tần Nhất, trong thanh âm lộ rõ sự đắc ý: "Ta lại không ngốc, ta mới không xuống đâu."

Khóe miệng Tần Nhất mỉm cười xem hai thú nhỏ đấu võ mồm, khuôn mặt dịu dàng, trong lòng cũng mềm thành một mảnh.

Muốn nói tới trên đời còn có điều gì để cô có thể nguyện ý tin tưởng, thậm chí đối xử dịu dàng và kiên nhẫn, đại khái chính là bốn đứa nhóc này. Đỗ Quyên, Tịch, tiểu Mai hoa, còn có Tiểu Lam.

Tần Nhất ôm hai thú nhỏ đang cãi nhau ầm ĩ lên, đi xem tiểu Mai hoa trước. Tiểu Mai hoa hiện tại so với lần đầu tiên gặp mặt khác nhau rất lớn.

Mùi máu tươi trên người nó đã hoàn toàn không còn, bản thể cũng khôi phục lại bình thường, đóa hoa màu đỏ tiên diễm biến thành màu trắng, lá cây xanh biếc. Nếu như không động, trông nó chỉ như một gốc cây hoa mai phổ thông bình thường.

Tần Nhất giơ tay vuốt ve đóa hoa nhỏ màu trắng, dây leo xanh biếc lặng lẽ vươn ra quấn quanh trên cổ tay Tần Nhất, lưu luyến không rời cọ cọ cổ tay Tần Nhất.

Dây leo xanh biếc và cánh tay trắng nõn, vô cùng đẹp mắt.

Linh khí bên trong không gian nồng đậm, đối với tiểu Mai hoa mà nói là không gian phát triển rất tốt. Tiểu Mai hoa hiện tại đang rơi vào trạng thái ngủ say, chờ nó tỉnh lại lần nữa, thực lực sẽ nâng cao một bước.

Tần Nhất xem xong tình trạng của tiểu Mai hoa lại đi nhà trúc bên kia nhìn Tiểu Lam. Tiểu Lam đang nằm co lại thành một đoàn, quanh thân hiện ra quang mang màu băng lam nhàn nhạt, chỉ cần nó tỉnh lại, sẽ bắt đầu tiến hành độ kiếp.

Tần Nhất có chút thương tiếc xoa xoa đầu Tiểu Lam, nếu không phải nó đem Phượng Hoàng Niết Bàn tặng cho cô, cô hiện tại chính là một cỗ thi thể.

Rõ ràng là vấn đề của cô, nhưng nó lại thay cô chịu khổ. Tiểu Linh Hồ và Tịch đang làm ầm ĩ cũng không lên tiếng nói chuyện, yên lặng bồi ở bên người Tần Nhất.

Thật ra thì ngay từ lúc biết được Tần Nhất là Phượng nữ, chúng nó đều vô cùng kinh ngạc, sau đó là đau lòng. Phượng nữ nửa đời trước đều rất thảm, có thể nói là nếm hết khổ sở nhân gian.

Tịch và Đỗ Quyên đều là Thần thú, có truyền thừa ký ức của mình. Nhìn thấy bộ dáng kia của Băng Phượng, làm sao không đoán được chuyện gì xảy ra, cho nên chúng nó càng thêm đau lòng.

Tần Nhất ôm lấy Tiểu Lam, cô giống như trước đây dịu dàng vuốt lông cho nó, giọng điệu nhu hòa: "Tiểu Lam, chờ em tỉnh lại, ta chuẩn bị cho em đùi gà em yêu thích nhất, có vui không? Ừm, sẽ cho em thật nhiều thật nhiều đùi gà."

Chờ sau khi em tỉnh lại, ta sẽ đối xử với em tốt hơn gấp bội.

Đỗ Quyên liếm liếm mu bàn tay Tần Nhất, trong con ngươi màu tím tràn đầy ấm áp: "Chủ nhân, lão Đại nhất định sẽ tỉnh lại."

Tần Nhất xoa đầu tiểu Linh Hồ, mắt phượng khó được mang theo ý cười và kiên định: "Đúng vậy, Tiểu Lam chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại thôi."

Biết tiểu gia hỏa thích ăn thịt, Vân Hoán cố ý làm món thịt kho tàu cô thích nhất, màu sắc đẹp mắt, mùi thơm nức mũi.

Vân Hoán bưng bát thịt lên phòng, thu hồi không gian, gõ cửa một cái, lúc đang chuẩn bị đi vào, Tần Nhất bỗng nhiên mở cửa.

Cô mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, tóc đen buộc gọn lên, lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo, thanh lãnh lại mang theo từng tia dụ hoặc thần bí.

Vân Hoán không hề giật mình, chỉ nói với Tần Nhất: "Anh làm món thịt kho tàu em thích ăn, có muốn ăn một chút không."

Tần Nhất môi đỏ hơi hé, lúc đang muốn từ chối, Vân Hoán lại bỗng nhiên mở miệng: "Muốn rời đi cũng không cần vội như vậy, lát nữa Tần Kiều Kiều sẽ đến đây, anh giao cô ta cho em xử lý."

Vân Hoán khẽ mỉm cười, bên trong đôi mắt đào hoa cất giấu mấy phần khẩn cầu. Lời từ chối đến bên môi Tần Nhất chợt không bật ra được, cuối cùng cô vẫn đồng ý cùng ăn với Vân Hoán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi