Edit by Thanh tỷ
Chương 372: Thói quen
Dù sao sau bữa cơm này, có lẽ bọn họ sẽ không lại gặp mặt.
Giờ khắc này, trong lòng Tần Nhất cũng nói không nên lời là tư vị gì. Cô biết tâm tư của mình đối với Vân Hoán, thế nhưng nếu như để cô và anh không so đo hiềm khích lúc trước mà ở chung một chỗ với nhau, cô thật sự làm không được.
Bụng của cô vẫn bằng phẳng trắng mịn như cũ, không có bất kỳ vết sẹo nào, thế nhưng cô biết, nói đó đã từng bị Vân Hoán đâm xuống một đao. Sẹo trên người có thể loại bỏ, nhưng vết thương trong lòng thì tồn tại mãi mãi.
Tần Nhất yên lặng ngồi xuống, Vân Hoán dường như rất vui. Trên thực tế, anh đúng là vô cùng cao hứng, bởi vì tiểu gia hỏa vẫn mềm lòng đối với anh.
Tần Nhất ăn một miếng thịt kho tàu Vân Hoán làm, nói thật, nó rất ngon, so với cô làm còn ăn ngon hơn. Thế nhưng Tần Nhất lại không quá thèm ăn, giống như những thứ cô yêu thích nhất đều đã mất đi sắc thái.
Hai người yên tĩnh không nói chuyện ăn hết một bát thịt kho tàu lớn, Vân Hoán dịu dàng lau miệng cho Tần Nhất, lạnh lùng nói: "Đại Bạch, mang cô ta vào đi."
Lâm Bạch ở phía ngoài đáp một tiếng, sau đó kéo Tần Kiều Kiều tiến vào, trên tay còn không quên đeo theo găng tay, tỏ ý vô cùng ghét bỏ.
Đôi mắt Tần Kiều Kiều ngốc trệ, đầu tóc quần áo đều ướt sũng, trên người ngược lại đã không còn ngửi vị khó ngửi trước đó nữa, xem ra là đã dội qua nước rồi.
Vân Hoán rót một cốc sữa bò cho Tần Nhất: "Uống sữa bò, tốt cho cơ thể."
Khóe miệng Lâm Bạch giật giật, anh ta ở bên ngoài thu thập tinh hạch Zombie mệt gần chết, sau khi trở về lại tiếp tục nhận lệnh, đem người phụ nữ buồn nôn kia đi làm sạch, bi thảm cỡ nào. Thế mà lão Đại của anh ta lại ở trong phòng hạnh phúc cùng em gái ăn cơm, nói chuyện phiếm.
Mịa nó, sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?
Dù cho ưu nhã ung dung như Lâm Bạch, giờ phút này cũng không nhịn được lên tiếng phàn nàn.
Ánh mắt Tần Kiều Kiều đờ đẫn, vừa nhìn là biết vừa mới nhận đả kích từ chỗ Trịnh Trọng bên kia, hoặc là lại một lần nữa bị bắt về, ý niệm đào tẩu của cô ta đã hoàn toàn bị dập tắt.
Tần Nhất nhấp mấy ngụm, theo thói quen đưa phần sữa bò còn lại cho Vân Hoán, Vân Hoán thuần thục nhận lấy, một hơi uống cạn sạch.
Bên trong đôi mắt đào hoa lãnh đạm lóe lên vài tia tưởng niệm, trước kia bọn họ chính là như vậy, tiểu gia hỏa không thích ăn rau quả, thế nhưng anh vẫn bắt cô ăn mấy miếng.
Anh nói ăn mấy miếng, Tần Nhất thật sự chỉ cắn vài miếng, sau đó phần còn thừa lại tất cả đều nhét vào trong miệng anh. Anh là người có bệnh thích sạch sẽ, thế nhưng lúc ấy tuyệt không cảm thấy chỗ nào không đúng hay buồn nôn, ngược lại trong lòng thấy rất ngọt.
Vân Hoán nghĩ đến, đương nhiên Tần Nhất cũng nghĩ đến. Động tác vừa rồi của cô cũng chỉ là làm theo bản năng, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, đang định bảo Vân Hoán đừng uống thì anh đã uống xong mất rồi.
Chuyện cũ hiện lên, cỗ cảm giác ê ẩm mà ngọt ngào dưới đáy lòng lại xông ra, trong lòng Tần Nhất thoáng qua từng tia buồn bực, cô không thích cảm giác như vậy.
Tần Nhất không nhìn Vân Hoán nữa mà đi đến trước mặt Tần Kiều Kiều. Cô ngồi xổm xuống, mắt phượng thâm thúy nhìn thẳng cô ta: "Tần Kiều Kiều, cô còn nhớ tôi không?"
Giọng nói quen thuộc khiến con ngươi của Tần Kiều Kiều một lần nữa lấy lại tiêu cự, cô ta trừng to mắt nhìn thiếu nữ trước mặt. Thủy mâu kinh ngạc trợn to, thanh âm thô dát mang theo từng tia sợ hãi: "Tần, Tần Nhất?"
Tần Nhất đứng dậy, nhẹ nhàng phủi phủi quần áo. Cô vẫn ăn mặc theo phong cách của nam sinh, nhưng bộ quần áo thể thao rộng rãi màu đen trên người thế nào cũng không che được dáng người xinh đẹp của Tần Nhất.
Tính một chút, năm nay cô đã hai mươi mốt rồi. Tuy năm năm qua cô vẫn luôn rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng Vân Hoán và Tần Hàn Vũ không ngừng tìm "thuốc bổ" cho cô, chính những thứ đó đã khiến Tần Nhất trổ mã rất tốt.
Dốc núi nho nhỏ trước kia nay đã biến thành núi tuyết trắng nõn.
Chương 373: Tần Kiều Kiều chết
Nhẫn của Tần Nhất bị Vân Hoán cầm đi, cho nên cô hiện tại hoàn toàn là bộ dáng của nữ sinh.
Tần Nhất cười khẽ: "Bingo."
Tần Kiều Kiều hoảng sợ lùi về sau mấy bước: "Không, không phải, không phải Tần Nhất đã chết rồi sao?"
Cô ta nhớ rõ bản thân đã tự tay gϊếŧ chết Tần Nhất, con dao găm đó là cô ta tự mình cắm lên lồng ngực Tần Nhất, ngay vị trí trái tim. Người nọ...rõ ràng nên chết...rồi.
Tần Nhất lạnh nhạt: "Tôi không chết, có phải cô rất thất vọng?"
Mặc dù cô đối với Tần Kiều Kiều đã không còn bất kỳ cảm giác gì, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không gϊếŧ cô ta. Dù sao người này cũng là người hại chết cô, đời trước lẫn đời này.
Tần Kiều Kiều sững sờ nửa ngày mới xác định Tần Nhất thật sự chưa chết, đáy mắt cô ta bắn ra tia sáng sáng ngời, bổ nhào đến trước mặt Tần Nhất, gắt gao bắt lấy ống quần Tần Nhất: "Chị, chị gái tốt, chị bảo bọn họ thả em ra đi. Không phải chị không có chết ư, không phải chị vẫn còn sống rất tốt sao? Cầu xin chị, cầu xin chị bảo bọn họ thả em ra đi."
Lòng Tần Kiều Kiều tràn đầy vui vẻ, Tần Nhất chưa chết, cô ta chưa gϊếŧ chết Tần Nhất, vậy đám người này hẳn là sẽ buông tha cho cô ta.
Hơn nữa, quan hệ của cô ta và Tần Nhất trước kia tốt như vậy, Tần Nhất lại luôn nghe lời cô ta, nhất định sẽ không thấy chết không cứu.
Trong đầu Tần Kiều Kiều chắc chắn như thế, mặt cũng dày vô sỉ theo. Cô ta nghĩ, Tần Nhất đã không có chuyện gì, đám người Vân Hoán không nên bắt giữ cô ta, hẳn là phải thả cô ta ra.
Khóe miệng Tần Nhất cong lên một nụ cười trào phúng, cô vô cùng bội phục suy nghĩ logic hiện tại trong đầu Tần Kiều Kiều. Cô cũng không muốn nhiều lời với cô ta, trực tiếp ngưng tụ ra một con dao băng màu lam.
"Hừ, cô nghĩ cũng hay quá nhỉ, đáng tiếc, đó chỉ là suy nghĩ trong đầu cô mà thôi."
Tần Kiều Kiều nhìn Tần Nhất cầm dao găm từng bước tới gần mình, bỗng nhiên giật lùi về sau mấy bước, trên mặt tràn đầy tức giận: "Tần Nhất, chị làm cái gì vậy, em là em gái của chị mà."
Tần Kiều Kiều vội hét lên, cô ta vẫn coi Tần Nhất hiện tại là Tần Nhất mềm yếu vô năng trước đây, là Tần Nhất luôn thuận nghe những lời cô ta nói.
Tần Nhất lạnh lùng nói: "Em gái? Tôi không có đứa em gái nào như cô. Mẹ cô là Vương Tán Đình, cha của cô cũng không phải Tần Miễn. Cô ngay cả con gái riêng cũng không tính, làm sao có thể là em gái của tôi."
Tần Kiều Kiều giật mình, lập tức cảm thấy một trận đau đớn, trong thoáng chốc cô ta còn nghe được cả tiếng cười lạnh lùng của Tần Nhất. Cô ta bỗng nhiên cũng cười, nhưng lại có từng giọt từng giọt nước mắt lớn rơi dưới. Đúng vậy, cô ta ngay cả con gái riêng cũng không được tính.
Cuối cùng, không có bất kỳ người nào quan tâm cô ta, cô ta cứ như vậy gục ngã dưới chân Tần Nhất.
Tần Kiều Kiều đỏ mắt, đôi thủy mâu dữ tợn, cô ta liều mạng hướng Tần Nhất nói câu nói cuối cùng: "Tôi, Tần Kiều Kiều nguyền rủa Tần Nhất, một đời một thế, vĩnh viễn, không có được chân ái."
Thanh âm Tần Kiều Kiều thê lương, tựa như ác quỷ từ Địa Ngục bò lên. Trước khi chết, cô ta cũng không muốn Tần Nhất sống tốt hơn, nếu như có kiếp sau, cô ta vẫn muốn tiếp tục dây dưa với Tần Nhất.
Hai hàng lông mày của Tần Nhất lạnh như băng, dao găm trong tay đẩy về trước, lưỡi dao đâm sâu vào trong thêm mấy phân. Đợi sau khi Tần Kiều Kiều chết hẳn, cô mới rút dao băng ra: "Chân ái? Tôi từ trước đến nay chỉ có bản thân mình."
Khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán chợt đông lạnh, anh không thích câu nói sau cùng của Tần Nhất, tự giễu như thế, khiến anh đau lòng.
Anh kéo tay Tần Nhất qua, dùng ống tay áo của mình cẩn thận lau sạch vết máu trên tay cô, sau đó ôn nhu nói: "Kế tiếp giao cho anh xử lý là được."
Tiểu gia hỏa chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, còn việc giải quyết nốt hậu quả sau đó cứ giao cho anh.
Tần Nhất không nói gì, cô có chút hoảng hốt. Rốt cuộc Tần Kiều Kiều đã chết rồi, người dày vò cô hai đời nay đã chết trên tay cô.
Tiếp theo, chính là tiến sĩ Lâm.