(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Tư liệu có thể tra được cũng chỉ có như vậy, còn lại thì đều là một ẩn số.

Tịch Tấn Thành...

Hạ Thập Thất xoay xoay tấm thiệp mời trong tay, con ngươi híp lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Đường Đậu Đậu đi từ trong phòng ra, vừa lúc nhìn thấy tấm thiệp trên tay cô.

Cô nàng thò lại gần, nhìn lướt qua phía trên mặt thiệp, không khỏi nhíu mày: "Tịch gia?"

"Ừ."

Hạ Thập Thất nhàn nhạt lên tiếng.

"Tịch gia có sự kiện gì lớn sao? Còn phát thiệp mời long trọng như vậy..."

"Tạm thời thì chưa rõ." Hạ Thập Thất nói xong thì đứng dậy, "Chị ra ngoài một lát, bữa tối không cần chờ."

"A, biết rồi."

Sau khi ra khỏi nhà, Hạ Thập Thất liền gọi taxi đi tới nhà cũ Tịch gia.

Đáng tiếc là không gặp được người.

Lão gia tử không có nhà, nghe người hầu nói thì mấy ngày trước ông đã ra nước ngoài, tới bây giờ còn chưa về.

Không có cách nào, Hạ Thập Thất đành phải nhờ người hầu gọi điện cho lão gia tử, tính nói chuyện với ông.

Kết quả điện thoại không thể gọi đi, âm báo tắt máy vang lên.

Cả hai ông cháu này đều không gọi được, Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy đau cả đầu.

Thời gian trên thiệp mời của Tịch Tấn Thành chính là vào ngày mai rồi.

Nói cách khác, nếu như không liên hệ được với Tịch Đình Ngự và lão gia tử thì ngày mai cô sẽ phải đơn phương độc mã đi gặp mặt ông ta.

Ai biết Tịch Tấn Thành kia là thiện hay ác, có thể đào hố để cô nhảy vào hay không...

Muốn dò xét về chuyện của Tịch Tấn Thành từ trong miệng người hầu, kết quả tới cả lão bộc* của Tịch gia cũng không rõ lắm.

*Lão bộc: Người làm lâu năm, già đời.

Đêm nay, Hạ Thập Thất đã thử gọi cho Tịch Đình Ngự rất nhiều lần, nhưng không có lần nào là kết nối được.

"Thập Thất Thập Thất, dậy đi, không phải tối nay chị phải tới tổ trạch Tịch gia sao! Mau dậy chuẩn bị đi..."

Trong lúc Hạ Thập Thất còn đang mơ mơ màng màng thì đã bị Đường Đậu Đậu hung hăng kéo từ trên giường dậy.

"Đường Đậu Đậu, sáng sớm ra mày đã ăn phải thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ hả?" Hạ Thập Thất hất bay cái móng vuốt đang tác loạn trên người mình ra, nằm xuống giường tiếp tục ngủ.

"Chị mà không dậy là em sờ chị đấy."

Sự thật đã chứng minh, Đường Đậu Đậu chính là một người nói được thì làm được.

Đợi nửa phút không thấy Hạ Thập Thất có dấu hiệu tỉnh lại, cô nàng liền ném balo sang bên cạnh, cả người nhào về phía Hạ Thập Thất.

Cô nàng đè lên Hạ Thập Thất, bắt đầu động tay động chân.

Cơn buồn ngủ của Hạ Thập Thất bị cô nàng quấy nhiễu tới không còn sót lại một chút, duỗi tay đẩy người ngồi trên người mình ra, bật dậy.

Thấy cô rốt cuộc cũng ngồi dậy, Đường Đậu Đậu liền đeo balo đi ra ngoài, đi tới cửa còn quay đầu lại nói một câu: "Em đi học trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em."

Hạ Thập Thất mặc kệ cô nàng, nằm trên giường ủ trong chốc lát mới cọ tới cọ lui đi xuống giường.

Cô vẫn như ngày thường, rửa mặt, ăn sáng, sau đó đi tuần tra.

3 giờ chiều, Hạ Thập Thất đi ra khỏi sòng bạc, Vu Mạnh đi theo sau cô, hỏi: "Nhị tiểu thư, chị có muốn em tìm vài người anh em cùng đi với chị không?"

"Không cần. Mày cứ ở đây trông đi, có chuyện gì thì gọi điện cho chị."

"Dạ."

........

Hạ Thập Thất mất rất nhiều công sức mới tìm được tổ trạch của Tịch gia, nó nằm ở ngoại thành phía Tây của Dạ Thành, là một nơi tương đối hẻo lánh.

Thế nhưng không thể không nói, tòa nhà này rất lớn, lớn tới kinh người.

Có thể nhìn ra được, tòa nhà tuy được thiết kế có chút cổ xưa nhưng lại không hề ảnh hưởng tới mỹ quan.

Từ xa nhìn lại, cực kỳ giống một tòa lâu đài cổ.

Hạ Thập Thất đứng ở nơi cách tòa nhà không xa, nhíu mày.

Cô hơi do dự.

Nên trực tiếp đi vào, hay là vứt thiệp mời rồi rời đi?

Rốt cuộc thì bây giờ cô vẫn chưa phải là người của Tịch gia, hoàn toàn không cần phải đi ứng phó bất luận kẻ nào ở Tịch gia cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi