(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Nhưng nghĩ lại, nếu người ta đã đưa thiệp mời tới cửa rồi, nếu như cô không tới thì chẳng khác nào vả thẳng vào mặt người ta.

Nói nghiêm trọng một chút thì đó chính là khiêu khích.

Hạ Thập Thất thích đánh nhau, thế nhưng cô cũng không phải loại người chủ động gây sự.

Cho nên do dự một lát sau, cô vẫn quyết định đi vào.

Cô ngẩng đầu, nhìn biệt thự cao cấp trước mặt.

Nói thật, cô cũng không quá thích nơi này, cũng không biết vì cái gì, cứ có cảm giác là dù đã đứng xa như vậy rồi mà cũng có thể ngửi được hơi thở dối trá trong đó.

Hạ Thập Thất cong môi, cười đến bĩ khí.

Cô không biết yến hội này tổ chức ra nhằm mục đích gì, cho nên cần mau chóng tới xem một chút.

Xem xem vị Tịch Tấn Thành kia là nhân vật như thế nào, đồng thời cũng để ông ta nhìn xem Hạ Thập Thất này là dạng người gì.

Cô hít sâu một hơi, cầm thiệp mời đi vào bên trong.

Hôm nay cô mặc một cái quần dài cao bồi và một cái áo thun ngắn màu đen.

Rất đơn giản, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sạch sẽ.

Nếu không phải nụ cười của Hạ Thập Thất dễ dàng bại lộ bản chất lưu manh của cô thì phỏng chừng sẽ có rất nhiều người nghĩ rằng đây là một nữ sinh ngoan ngoãn nghe lời.

........

Tổ trạch của Tịch gia rất rộng, trời còn chưa tối mà bên trong đã bật đèn sáng trưng.

Sau khi Hạ Thập Thất tiến vào thì bên ngoài liền có rất nhiều siêu xe lục tục dừng trước cổng lớn.

Sau khi những chiếc xe đó dừng lại thì người trên xe có cả trai lẫn gái đều ăn mặc lễ phục hoa mĩ, xinh đẹp.

So sánh ra thì cách ăn mặc của Hạ Thập Thất lại có vẻ quá mức tùy tiện

Bất quá cô cũng không để ý lắm, dưới sự dẫn dắt của người hầu liền đi vào trong đại sảnh.

Bài trí trang hoàng xa hoa cùng với những bức danh họa cổ treo ở trên tường, Hạ Thập Thất chỉ nhìn thoáng qua thôi liền thiếu chút nữa bị lóe mù cả mắt.

Cô chỉ muốn cảm thán một câu: Lãng phí như vậy, có khác gì trát tiền lên tường không?

Tùy ý đi dạo một vòng, Hạ Thập Thất liền cho ra một kết luận.

Đây không phải là một cái yến hội bình thường, nhìn qua thì càng giống như một đại hội thân cận giữa tầng lớp quý tộc với nhau hơn.

Có không ít người đàn ông tụ lại với nhau nói chuyện làm ăn, còn có vài người phụ nữ đang cười đùa nói chuyện với nhau. Còn có vài người đang hàn huyên ám chỉ tình cảm.

Tóm lại, ai cũng đều có đôi có nhóm cả.

Chỉ có một mình Hạ Thập Thất giống như người thừa ở đây vậy.

Cô không nói chuyện với ai, trừ người hầu ban nãy tới đưa rượu ra thì cô vẫn luôn an tĩnh.

Suy nghĩ hiện tại của cô chỉ có một, ăn đồ ăn đắt nhất, uống thứ rượu quý nhất.

Nam nhân ở đây rất nhiều, xuất hiện ở trong hoàn cảnh như thế này hơn phân nửa đều là những người không tệ, diện mạo cũng rất xuất sắc.

Thậm chí còn có vài người đặc biệt anh tuấn, tự nhiên liền trở thành tiêu điểm trong đám người, xung quanh đều được các mỹ nữ vây quanh.

Thế nhưng Hạ Thập Thất tới nhìn cũng không nhìn lấy một cái, chỉ tập trung vào việc ăn.

Lấp đầy bụng để cho Tịch gia thua lỗ nào.

Tuy rằng có khả năng là cả đời này cô cũng chẳng thể nào làm được.

Cách ăn uống của Hạ Thập Thất khá đặc biệt, không phải là loại ăn ngấu nghiến thập phần khoa trương nhưng cũng không thể gọi là thục nữ.

Đồ ăn trên bàn từng chút một vơi bớt đi, trừ người phụ trách đồ ăn cùng người hầu rượu ra thì chẳng có ai chú ý tới cô.

Lúc người bê đồ ăn đi vào khu vực của Hạ Thập Thất lần thứ hai,  rốt cuộc cũng không nhịn được thầm mắng ra tiếng: "Ai mà thiếu đạo đức như vậy chứ, ăn nhiều như vậy..."

Thời điểm người hầu đang buồn bực thu dọn mâm đồ ăn, Hạ Thập Thất đã chuyển tới cái bàn đối diện.

Tiếp tục chiến đấu, tiếp tục phá hư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi