(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

----------------------

Kỳ thật cũng không phải Hạ Thập Thất ăn nhiều, chỉ là đồ ăn trong yến hội đều là đồ ăn nhẹ, phân lượng vô cùng nhỏ.

Lúc ăn điểm tâm, Hạ Thập Thất còn không quên chơi xấu, cầm lấy một cái cắn một miếng sau đó liền buông xuống.

Lúc này đã có hai đôi mắt đứng ở trong bóng tối chăm chú quan sát cô.

Những người này đều là người của Tịch gia.

Không phải bởi vì họ có thân phận tôn quý của gia tộc này mà là họ may mắn được mang dòng họ này.

Được phân cho họ Tịch, đương nhiên bọn họ cũng sẽ có quyền lợi.

Mà đã có quyền lợi thì ánh mắt tất nhiên sẽ cao.

Cho nên bọn họ muốn ở yến hội này nhìn một chút xem nữ nhân được Tịch Đình Ngự coi trọng rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Từ lúc bắt đầu tiến vào cho tới bây giờ vẫn chẳng có ai chú ý tới mình, Hạ Thập Thất cũng đoán được ngày hôm nay, ở chỗ này cô sẽ bị cô lập.

Cho dù biết là cái vị Tịch Tấn Thành kia đang làm mình khó xử, cô cũng không tức giận.

Tới cũng tới rồi, nên ăn thì ăn nên uống thì uống thôi.

Bởi vì cô chính là muốn dùng cái tư thái chân thật nhất này để nói cho mọi người biết, Hạ Thập Thất cô chính là một người như vậy.

Mấy chủ sự của Tịch gia đứng trong một góc đều cau mày nhìn Hạ Thập Thất cách đó không xa.

"Là cô ta?"

Rõ ràng là ngữ khí châm chọc.

"Đúng vậy, chính là cô ta."

"Tư sắc cũng không tệ, nhưng tu dưỡng thì quá kém."

"Cũng không biết tại sao Đình Ngự lại coi trọng một người phụ nữ như vậy? Có thể mang cô ta ra ngoài gặp người khác sao?"

"Đúng thế..."

Trên lầu, trong một căn phòng có chút thanh nhã.

Một lão nhân đang kiên nhẫn pha trà, động tác chuyên chú dị thường.

Mà vị trí ông ta ngồi, vừa lúc có thể nhìn qua cửa sổ thấy được toàn bộ tình huống dưới đại sảnh.

Lúc nhìn tới Hạ Thập Thất, mày hơi hơi nhăn lại.

Ông ta bưng ly trà lên, nhẹ nhàng thổi lên trên mặt nước, sau đó mới nói một câu.

Người trong phòng không nghe rõ ông ta nói cái gì, thế nhưng lại không ai dám lắm miệng hỏi lại.

Rốt cuộc thì sau khi lão nhân uống trà xong, ông ta lại nói một câu, là đang đánh giá Hạ Thập Thất.

"Không hợp."

Lão nhân chính là Tịch Tấn Thành, là anh trai ruột của lão gia tử, địa vị ở Tịch gia cũng rất cao, rất ít có người nào dám ngỗ nghịch với ông ta.

..........

Cứ cho như là Hạ Thập Thất tham ăn đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi ăn cho toàn trường khiếp sợ.

Miệng cô ngậm một điếu thuốc, không có bật lửa, lười nhác dựa vào bàn, nhìn qua vô cùng thỏa mãn.

No ấm tư yin dục*.

*Một câu tục ngữ của TQ, mình vẫn chưa tìm thấy câu nào của VN hợp nghĩa. Bạn nào biết thì chỉ mình nhé.

Hạ Thập Thất đột nhiên cảm thấy mấy lời này thực sâu sắc.

Bởi vì cô đã bắt đầu nhớ đại thúc của cô rồi.

Từ tối hôm qua cho tới bây giờ, điện thoại của hắn vẫn luôn không gọi được, cũng không biết có phải đã về nước rồi hay không.

Đúng lúc này, trong đám người phát ra một trận xôn xao.

Mấy nhóm nam nữ đang giao lưu trong đại sảnh đều bị cắt ngang, những người không hiểu tình hình thì đều nhìn về phía lối ra vào.

Sau đó lại là một tràng tiếng kinh hô.

"A!~~"

"A!~~"

Tiếng thét chói tai của đám mỹ nữ vọng lại, khi nhìn thấy người đàn ông tiến vào đại sảnh, trong nháy mắt tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.

Là mục tiêu hôm nay của đám sinh vật giống cái ở đây, Tịch Đình Ngự vẫn luôn chậm chạp không có xuất hiện.

Có không ít mỹ nữ nhà giàu đều trang điểm tỉ mỉ chính là vì có thể nhìn thấy vị thiếu gia của Tịch gia này, hy vọng có thể lọt vào mắt của hắn.

Hơn nữa các cô còn nghe được tin, một số lão nhân ở Tịch gia không chấp nhận bạn gái hiện tại của Tịch Đình Ngự cho nên muốn nhân cơ hội này tìm một người con gái khác môn đăng hộ đối với hắn hơn.

Tin tức này vừa truyền ra thì toàn bộ người phụ nữ có thân phận mà chưa lập gia đình ở Dạ Thành đều trở nên điên cuồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi