(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

----------------------

Hơi thở của người đàn ông đè ở trên người cô hơi gấp, từng đợt từng đợt phả vào gương mặt cô.

Hạ Thập Thất bị hắn hôn tới không thở nổi, rồi lại giống như bị hắn kiềm chế, cùng hắn môi lưỡi quấn quanh.

Một cái hôn thôi cũng dễ dàng gợi lên dục hỏa giấu tận sâu trong lòng của hai người, ban nãy lúc ở trên xe Tịch Đình Ngự đã khó khăn lắm mới có thể kiềm chế, hiện tại lại hoàn toàn phóng xuất ra.

Hạ Thập Thất cơ hồ là không cần dùng tới bất kỳ kĩ xảo nào cũng có thể làm cho Tịch Đình Ngự bị đánh tơi bời.

Đường Đậu Đậu đứng ở trong góc, cả người đều ngốc.

Cô vốn chỉ muốn nghịch một chút nên mới đẩy bọn họ thôi nha, kết quả là đẩy thành cái dạng này là sao!

Sao tự dưng lại hôn nhau rồi?

Còn kịch liệt như vậy nữa chứ!

Hai người trên mặt đất ôm hôn nhau triền miên tới mức gần như quên mình, khiến cho Đường Đậu Đậu chỉ cảm thấy mù cả mắt, vì thế liền bỏ chạy lấy người.

Nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, Tịch Đình Ngự cởϊ áσ khoác tây trang ném ra đằng sau, đứng dậy đem cô gái nhỏ bế ngang lên.

Phanh!

Cửa phòng Hạ Thập Thất bị Tịch Đình Ngự dùng một chân đá văng, tiếp theo đó chính là một tiếng vang lớn nữa, cửa phòng lại bị đóng lại thật mạnh.

Sau lưng Hạ Thập Thất vừa mới chạm vào nệm giường thì thân hình Tịch Đình Ngự đã áp xuống ngay sau đó, ngón tay thon dài gạt tóc mái của cô sang, bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi.

Hạ Thập Thất cũng rất chủ động, dùng tay đi kéo thắt lưng của hắn...

Tới lúc hai người gần như xícɦ ɭõa, động tác của Tịch Đình Ngự mới dần chậm lại.

Hắn tựa hồ cố ý khiêu khích Hạ Thập Thất, đôi môi ấm áp gợi cảm hôn từ gương mặt của cô một đường xuống phía dưới, dừng lại ở cần cổ bóng loáng thoáng vuốt ve.

"Ưʍ... Ngứa..." Hạ Thập Thất ngửa đầu nhắm chặt mắt, không nhịn được mà phát ra âm thanh.

Tịch Đình Ngự đem môi mỏng chuyển qua bên tai cô, cười đến trầm thấp mị hoặc: "Lần đâu?"

Hạ Thập Thất bị hắn mê hoặc như vậy, liền thuận miệng đáp: "Lần thứ hai..."

Tịch Đình Ngự cười như không cười "ừ" một tiếng, "Lần đầu tiên, cùng ai?"

"Anh nha!"

Hạ Thập Thất vừa dứt lời, Tịch Đình Ngự liền cúi đầu ngậm lấy môi cô, dùng răng nhẹ nhàng cọ xát.

Nụ hôn dần dần gia tăng, Hạ Thập Thất cũng hoàn toàn buông thả chính mình.

Cô để mặc hắn dây dưa trên người mình, thanh âm rêи ɾỉ mềm mềm nhu nhu, chọc cho người đàn ông kia suýt nữa thì không khống chế được.

Hạ Thập Thất  kinh hô một tiếng, sau đó môi liền bị lấp kín một lần nữa, thanh âm mơ hồ không rõ hoàn toàn bị hòa trộn giữa răng môi.

Tịch Đình Ngự vô cùng bá đạo đòi hỏi hết cái này đến cái nọ, cô lại giống như một chú mèo con, theo từng động tác của hắn mà phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.

"Hạ Thập Thất..." Trên trán Tịch Đình Ngự lấm tấm mồ hôi, thanh âm khàn khàn câu hồn, "Nhanh như vậy liền không được?"

Nói xong, hắn lại tăng thêm vài phần lực đạo, Hạ Thập Thất không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng, móng tay đặt ở trên vai hắn càng dùng sức cào ra vài vết.

"Cái gì không được... Em vẫn luôn rất được..." Hạ Thập Thất vừa kêu vừa đáp.

"Hửm, phải không?" Người đàn ông cười khẽ một tiếng.

Hạ Thập Thất mở mắt, chủ động xoay người lấy tư thế nữ trên nam dưới từ trên cao nhìn xuống hắn, "... Đại thúc, anh ra sức như vậy, nếu em không biểu hiện tốt một chút thì hẳn sẽ làm anh thất vọng mất nhỉ?"

Cô cúi đầu xuống gần hắn, chủ động dâng môi đỏ lên...

Tóc dài quyến rũ xõa ở sau lưng, mồ hôi trên người Hạ Thập Thất tràn ra, từng viên từng viên lăn xuống nệm giường.

Đến cuối cùng, Tịch Đình Ngự xoay người, một lần nữa đè cô ở dưới thân.

"Đại thúc, nhẹ một chút nha..."

Hạ Thập Thất cảm thấy thân thể mình như sắp tan thành từng mảnh, mệt mỏi tới cực hạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi