(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

-----------------------

Hạ Thập Thất liều chết cắn chặt môi, thế nhưng vẫn nhịn không được phát ra một tiếng than nhẹ.

Lo lắng cô sẽ ăn không tiêu, động tác của Tịch Đình Ngự hơi thả chậm lại.

Bóng đêm bao trùm, trên giường lớn là một mảnh kiều diễm...

Tìиɦ ɖu͙ƈ dần dần qua đi, Hạ Thập Thất vô lực nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy thân thể như tan ra thành từng mảnh, cả người đau giống như bị xe cán nghiền qua vài lần vậy.

Trên người cô không một mảnh vải che thân, mang theo một chút ửng hồng ái muội.

Tịch Đình Ngự nằm nghiêng bên cạnh cô, con ngươi khẽ híp, sâu thẳm mà âm trầm.

"Ban nãy em ngủ quên mất một lúc, có phải nên đem chuyện ban nãy chưa làm xong làm bù hay không?"

Thanh âm khàn khàn, mê người mà nguy hiểm vang lên bên tai cô.

Hạ Thập Thất chỉ sợ ngày mai không xuống giường được, cho nên đành chịu thua, thanh âm mềm nhũn mở miệng: "Được rồi đại thúc, em biết anh lợi hại, một đêm bảy lần cũng không thành vấn đề. Vấn đề là ở trên người em, là thể lực của em không tốt."

Tịch Đình Ngự nhẹ cong môi mỏng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

Hắn xốc chăn đứng dậy, tính toán muốn ôm Hạ Thập Thất đi tắm, kết quả Hạ Thập Thất lại tránh khỏi cái ôm của hắn, nghiêng người chạy nhanh xuống giường.

Ánh trăng xuyên thấu qua bức rèm rọi vào trong phòng, từng đạo ánh sáng nhu nhu chiếu trên thân thể của Hạ Thập Thất.

Cô nhanh chân đi vào phòng tắm, mở vòi nước xả đầy bồn tắm, lấy một chai tinh dầu từ cái ngăn tủ bên cạnh ra, nhỏ vài giọt vào trong bồn, sau đó đem toàn thân thể ngâm vào trong nước.

Nhiệt độ ấm áp, rất thích hợp để xua tan đi cái đau nhức mệt mỏi.

Hạ Thập Thất nhắm mắt lại hưởng thụ, trong đầu lại nghĩ tới cảnh vừa nãy cô với Tịch Đình Ngự lăn lộn ở trên giường.

Không thể không nói, công phu trên giường của hắn so với lần đầu tiên thì tốt hơn không ít.

Ngâm trong bồn tắm tầm nửa tiếng, Hạ Thập Thất đứng dậy dùng khăn lông lau khô thân thể, bọc lấy khăn tắm quanh thân mình.

Từ trong phòng tắm đi ra, người đàn ông trên giường đã ngủ rồi, cô lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ quần áo sạch sẽ thay vào, sau đó liền đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài gió đêm có hơi lạnh, màn trời đen nhánh ẩn hiện có vài ngôi sao sáng đang lập lòe.

Đèn đường vẫn sáng rọi như cũ, Hạ Thập Thất bọc một tấm áo choàng ở quanh người, chậm rãi đi dạo trên phố.

Người đi đường xung quanh rất ít, phụ cận Hạ gia cũng không có cửa hàng nhỏ nào, cho nên cô phải đi một đoạn đường rất dài mới tìm được một tiệm thuốc.

Tiệm thuốc mở cửa 24/24, nhân viên đứng ở bên trong cũng đang mơ mơ màng màng, giống như là sắp ngủ gật tới nơi. Có người thì đang chống cằm nhìn chằm chằm vào máy tính tới phát ngốc, có người thì đứng ở một bên gật gù lên xuống.

Hạ Thập Thất bước tới tiệm thuốc, sau đó cầm hai hộp thuốc tránh thai đi tới quầy tính tiền.

"Tổng cộng là 46 tệ." Nhân viên thu ngân vô lực nói.

Hạ Thập Thất thanh toán tiền xong liền rời tiệm thuốc về nhà.

Sau khi vào nhà liền bắt gặp đèn trong phòng khách sáng trưng, trên sofa còn có người ngồi.

"Thập Thất."

Đường Đậu Đậu cười cười chào hỏi với cô, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy không chút đứng đắn.

Hạ Thập Thất đi qua sofa ngồi xuống, Đường Đậu Đậu liền lập tức dính tới, hỏi: "Ban nãy hai người có làm cái chuyện kia hay không?"

"Là mày đẩy bọn chị đúng không?" Hạ Thập Thất từ trước tới nay đều thù rất dai, cho nên cũng không tính toán cứ như vậy mà buông tha cho Đường Đậu Đậu...

"Sao lại gọi là đẩy được chứ! Em chỉ trượt tay thôi, không cẩn thận chạm phải hai người một cái." Đường Đậu Đậu nhanh chóng biện minh, "Hơn nữa, một cái chạm kia của em không phải còn thúc đẩy chuyện tốt sao? Mau nói cho em biết, hai người có lăn giường hay chưa? Có *** hay chưa?"

"..."

Hạ Thập Thất lười trả lời vấn đề của cô nàng, cầm cốc rót một chén nước, bóc một viên thuốc nhét vào trong miệng, theo dòng nước ấm trôi xuống dưới dạ dày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi