(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Đường Quả ngắm mặt mình trong gương, "Tay nghề trang điểm của A Thừa càng ngày càng tốt, truyền ra không sợ người ta cười cho à?"

"Chải đầu, trang điểm, thay đồ... cho người yêu là một chuyện hạnh phúc." Thời Thừa kéo cô vào lòng ôm như ôm báu vật, "May mắn tuổi thọ của anh đủ dài để làm bạn thật lâu với em."

"Vậy thì những việc này em giao cho anh làm."

"Thật vinh hạnh cho anh, bệ hạ của anh, Quả Quả của anh."

"Thưa bệ hạ, thưa thân vương điện hạ, đã đến lúc ra ngoài." Ngô Sở nhẹ giọng gọi.

Người đến dự tiệc đã đợi thật lâu, cuối cùng cũng thấy được hai người dắt nhau ra ngoài. Nữ vương bệ hạ cao quý, thân vương điện hạ lạnh lùng, hai người đứng chung một chỗ thật giống như đang quan sát chúng sinh.

Nhan Niệm tránh né trong góc, lòng vẫn lộn xộn. Nụ cười của Mạnh Chính khiến ả cảm thấy thật đáng sợ.

Vì sao Tô Ngạo là tướng quân Tô, vậy Mạnh Chính là gì ở đế quốc Lạc Nhật? Ánh mắt Tô Ngạo nhìn ả không giống như trước kia nữa.

Đang mải nghĩ thì thương nhân vỗ vỗ ả, ý muốn nói ả đứng lên hành lễ với nữ vương bệ hạ, cũng là nghi thức đơn giản.

Nhan Niệm tuy nhộn nhạo trong lòng nhưng vẫn phải lên tinh thần. Ả nhìn lên vương tọa, vừa nhìn đã sợ tới mức hồn phi phách tán.

Đường Quả??

Đó là Đường Quả??

"Sao mày lại ở đây?"

Đối diện với Tô Ngạo, ả còn đủ bình tĩnh.

Ngay cả đối diện với Mạnh Chính, ả cũng chỉ là loạn trong lòng.

Nhưng nhìn đến người ả kiêng kị vốn nên biến mất lại êm đẹp trước mặt, còn ngồi trên vị trí cao quý nhất, lý trí của ả mất hết. Ả không nhịn được, hét lên một tiếng thật lớn.

Tiếng hét này hấp dẫn chú ý của mọi người.

Vô số người để mắt đến người phụ nữ trong góc. Mặt ả tái đi, còn lẩm bẩm, "Đường Quả, mày là Đường Quả, vì sao mày không chết, vì sao mày còn sống?" Vì sao mày lại ngồi ở trên kia??

Vì sao?

Rốt cuộc là vì sao?

Ả cứ tưởng cái kết của ả không tốt nhưng ít nhất ả vẫn hơn Đường Quả. Nghiêm Nghị biết chân tướng thì đã sao, Đường Quả cũng đã chết rồi.

Kết quả thế nào?

Đường Quả không những không chết mà còn là nữ vương zombie.

Sắc mặt thương nhân khó coi, anh ta nên biết thứ đồ chơi mua ngoài này không đáng tin cậy. Anh ta hối hận cực kì, vì sao lại bị ma quỷ ám ảnh mà đưa ả vào gặp nữ vương bệ hạ chứ.

"Bệ hạ, tôi xin lỗi, là tôi sai. Tôi sẽ đưa cô ta đi." Thương nhân biết đắc tội bệ hạ sẽ không có kết cục tốt. Hôm nay không lọt được vào mắt bệ hạ, chỉ sợ bệ hạ đã ghi hận anh ta.

Đường Quả chống cằm cười, "Không cần, anh không liên quan. Ta biết cô ta, là người quen cũ."

Nghe giọng nói bình tĩnh của nữ vương, thương nhân ngẫm nghĩ, nữ vương hình như không giận, mà còn có vẻ rất vui.

"Tất cả ngồi đi."

Đường Quả còn liếc Nhan Niệm, "Tôi ở đây, cô ngạc nhiên lắm đúng không?"

Nhan Niệm nắm chặt tay, Đường Quả, đây là Đường Quả, cô vậy mà là nữ vương đế quốc Lạc Nhật, thật sự... Thật sự không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ đây là hào quang nữ chính trong truyền thuyết?

Ả cướp ngọc bội của Đường Quả, cô lại thành nữ vương zombie, còn quản lý cả một quốc gia, thành người đứng trên tất cả.

Nhan Niệm mờ mịt, ả sai rồi sao? Không, ả không sai, ả chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình thôi.

_______

Editor: Thay đổi vận mệnh không sai, nhưng thay đổi vận mệnh ảnh hưởng đến người vô tội thì sai lè lè ra nhá con dix

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi