(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Anh rất thích Quả Quả."

Thời Thừa ôm cô thất chặt, "Rất thích em, rất yêu em, hận không thể sống thọ cùng em, mãi mãi làm bạn bên cạnh em."

"A Thừa trở nên tham lam rồi, nói cũng nhiều hơn. A Thừa à, hình tượng của anh mất hết rồi đó." Đường Quả chạm mi mắt anh, "Nhưng mà vẫn đáng yêu."

"Anh đáng yêu như thế..." Đường Quả cong môi lên ghé sát tai anh, "Em không kiềm được mà phải nói cho anh một bí mật."

Mắt Thời Thừa sáng lên. Anh nở một nụ cười cưng chiều, hôn lên mặt cô, "Bí mật gì nào?"

"Thật ra... Em không phải cô ấy." Đường Quả thì thầm bên tai anh.

Thời Thừa cũng không ngạc nhiên lắm. Anh cũng ghé tai cô nói nhỏ, "Thật ra... anh biết em không phải cô ấy."

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng cười lên. Không cần nói thêm gì nữa, ai cũng rõ cả.

Một ngày một đêm, Thời Thừa không nhắm mắt lại. Lúc còn tỉnh táo, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lồng ngực luyến tiếc... Loại luyến tiếc này phát ra từ nội tâm anh.

Ý thức anh càng ngày càng mơ hồ, cánh tay cũng run lên, chỉ sợ đánh mất người trong lòng, không thể tìm thấy được.

Anh dùng hết sức lực cuối cùng để hôn lên bờ môi thơm ngọt kia, nhưng làm thế nào cũng không lại gần được. Đương lúc anh muốn từ bỏ thì một đôi môi mềm mại chạm môi anh. Khóe miệng anh cong lên.

Chớp mắt, đầu óc anh hỗn loạn, một loạt ký ức trào ra. Anh không tự chủ được mà hôn mạnh hơn nữa.

Ý thức anh rơi vào trong bóng tối, anh nghe đượcgiọng nói của cô, "Anh là ai thế? Mà thôi, không quan trọng, anh đã thành công khiến em chú ý. Thế giới tiếp theo chắc anh cũng xuất hiện nhỉ."

"Thật mong chờ, anh sẽ dùng phương pháp gì để tiếp cận em, tự dưng cảm thấy luân hồi như thế này cũng rất thú vị. Dường như anh không có ký ức, nhiều khi còn vô tình tự tìm đường chết."

"May cho anh, em tuy thù dai nhưng lại rất nhân từ, ai đắc tội em em cũng chỉ trả thù ở thế giới đó, tuyệt đối không để sang thế giới tiếp theo."

Anh cười bất đắc dĩ, anh là ai, anh không thể nói, cũng không dám nói. Anh đã phạm phải một sai lầm trí mạng, không biết cô khôi phục ký ức xong có đánh chết anh hay không.

Anh không sợ chết, chỉ sợ cô xoay người đi không thèm nhìn anh một cái.

A Quả Quả thù dai cực kì!

[Ký chủ đại đại, cô phát hiện ra gì rồi?] Hệ thống yếu ớt hỏi.

Đường Quả nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của người đàn ông, cười lên, "Linh hồn dao động quen thuộc. Mỗi lần anh ấy chết sẽ có dao động linh hồn, rất quen. Ta đoán, đó là lúc anh ấy có ký ức."

[Ý của ký chủ là... Thời Thừa và những người trước đó là một?]

"Theo quan sát của ta, chỉ cần anh ấy chết trước, ta sẽ cảm nhận được linh hồn anh ấy dao động." Đường Quả nhướn mày, "Đương nhiên, ta cũng không tò mò thân phận của anh ấy, chỉ cần anh ấy đáng yêu, có thể hấp dẫn ta là được rồi."

Hệ thống lắc đầu, ký chủ vô liêm sỉ này sao không nói thằng là, anh này, anh đã khiến tôi chú ý rồi, tiếp theo anh phải cẩn thận luôn đi.

[Ký chủ đại đại, cô không sợ có âm mưu gì à?]

"Âm mưu? Âm mưu quan trọng bằng chơi vui không? Anh ấy rất đáng yêu, thế giới nào không có ký ức cũng sẽ cho ta tình yêu chân thành, ta rất thích. Còn âm mưu hả, chờ ta vạch trần ra được rồi hẵng nói."

Hệ thống: Tui hiểu rồi, ý cô là không cần biết âm mưu dương mưu gì, cứ yêu đương, hưởng thụ, vui vẻ trước rồi hẵng tính tiếp.

Trời ạ, đúng là chó ký chủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi