(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Mười năm, trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm... Sinh thái toàn cầu đã khôi phục lại gần hết.

Mọi người cố gắng thích nghi với hoàn cảnh này.

Nhưng trên thế giới vẫn có vô số người muốn đến nơi đất sạch, cũng là đế quốc Lạc Nhật.

Rất nhiều quốc gia đã mở rộng, chỉ có đế quốc Lạc Nhật vẫn như cũ.

Ngay cả như thế vẫn không ai dám động đến đế quốc Lạc Nhật.

Zombie ở đế quốc Lạc Nhật đã tiến hóa hết, nhìn bề ngoài không thể phân biệt được đâu là zombie đâu là con người, hơn nữa, zombie đời sau còn mạnh hơn cả zombie đời trước.

Khoa học kĩ thuật của đế quốc Lạc Nhật cũng đứng đầu thế giới, nước nào muốn làm gì, họ biết đến đầu tiên.

Rất nhiều nước vẫn mua đất của đế quốc Lạc Nhật, dù vẫn quý hơn cả rau củ quả, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn đi mua.

Đế quốc vẫn nhận người tài, có nước từng cài do thám vào, nhưng mà... có đi không về, không phải bị gϊếŧ, mà là bị mua chuộc.

Kẻ phản bội còn nói, thiên đường thế này, ai muốn làm hại chứ?

Các nước kia tin không nổi, vẫn cài nhân tài vào trong đế quốc. Đế quốc nhận người rồi, bọn họ hối hận không kịp, vất vả bồi dưỡng nhân tài thế mà lại thành "chó" của đế quốc Lạc Nhật.

Tức muốn bay màu.

Ba trăm năm trôi qua, Nhan Niệm xinh đẹp ngày nào đã thành bà lão tóc trắng. Cả đời ả lăn lộn với đàn ông, cuối cùng cũng mua được phòng ở cho mình.

Nhưng mà, cuộc sống vẫn không tốt.

Tịch mịch, trống rỗng.

Ả ăn cơm xong sẽ ngơ ngác ở ngoài cửa phòng, hai mắt vô hồn như người chết.

Nghiêm Nghị vẫn là quân chủ đế quóc Dương Quang. Ba trăm năm qua, gã vẫn cẩn thận, có thầy thuốc nghiên cứu ra thuốc, còn có dị năng mạnh mẽ, bề ngoài cũng như mới ba mươi. Nhưng gã biết, mình đã già.

Hôm nào cũng thế, xong việc rồi gã sẽ nhìn đến hướng nào đó đến nửa tiếng.

Gã vẫn giữ thói quen ăn thuốc hạ sốt mỗi ngày, cảm giác như đó là món ăn ngon nhất.

Món chính trong bữa cơm của gã phải có cháo bột mì làm từ gạo và bột mì, nhưng đổi hết đầu bếp này đến đầu bếp khác rồi vẫn không ai có thể làm ra được mùi vị đã từng ăn.

Trong nội cung đế quốc Lạc Nhật, Thời Thừa nằm trên giường lớn hoa lệ, nắm chặt tay Đường Quả, "Quả nhiên không thể sống lâu hơn em, bệ hạ của anh."

"Nói ra làm gì." Đường Quả vuốt ve gương mặt lạnh lùng của anh, cho anh một nụ hôn sâu, "Chết đến nơi rồi vẫn đáng yêu."

Thời Thừa bật cười, ôm eo cô, kéo cô vào lòng, "Anh đi rồi, em phải làm sao đây?"

"Còn sao trăng gì nữa, anh cứ đi đi."

Thân thể Thời Thừa cứng lại, không tin tưởng được mà nhìn người phụ nữ trong lồng ngực mình, đối diện với ánh mắt chân thành tha thiết của cô. Cô nói thật. Anh căng thẳng, tay run lên, vùi đầu vào cần cổ trắng nõn của cô.

"Thế này làm sao mà không yêu em được."

"Quả Quả, em nói thật chứ?"

"Thật mà."

Thời Thừa giật mình, "Quả Quả vẫn có thể sống tiếp."

"Không có ý nghĩa để sống nữa."

"Em còn cả đế quốc Lạc Nhật."

Đường Quả mỉm cười, "Đấy chỉ là em hứng lên thôi. Giờ không có em, tất cả vẫn bảo vệ tốt nơi này."

Hẳn là hứng lên, hóa ra một đế quốc Lạc Nhật chỉ là cô hứng lên rồi tạo ra à?

"Quả Quả."

"Gì thế?"

"Bệ hạ của anh."

"Nói đi, dài dòng là hết đáng yêu giờ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi