(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Ngày nào Hiên Viên Mặc cũng đến cung Quý phi, ngày nào cũng nhìn thấy trên cổ cô, trên tay cô, thậm chí còn trên cằm cô có dấu vết chướng mắt.

Hết lần này đến lần khác, Quý phi còn ngại ngùng nhìn hắn như đang nói, còn không phải việc tốt của chàng à.

Hắn oan uổng vô cùng, những chuyện này đâu phải hắn làm.

Không ăn được đồ ăn hợp khẩu vị thì thôi, lại không thể không chú ý đến vết tích trên người mỹ nhân. Hắn nắm chặt đũa, hung hăng gắp thức ăn, nuốt vội.

"A Mặc, chàng không vui à?"

Nghe cô lo lắng, Hiên Viên Mặc dừng lại một chút, nhìn cô. Thấy được mấy dấu vết đau mắt kia, hắn lại rời tầm mắt sang chỗ khác.

"Không có, trên triều hơi bận."

Nghe thế, Đường Quả cũng không hỏi nhiều. Nữ tử hậu cung kị tham gia chính sự.

Cô vùi đầu vào ăn, ngày nào cũng thấy vị nón xanh vương này biệt khuất nhẫn nhịn, cô rất vui. Cứ vui là sẽ có khẩu vị.

Ban ngày có nón xanh vương mua vui, còn cấp ăn cấp mặc cho, ban đêm có gian phu phục vụ, chưa từng có lúc nào thoải mái như khoảng thời gian này.

Đường Quả tâm tình tốt ăn đến hai bát cơm, khiến Hiên Viên Mặc đang không có khẩu vị nhìn đến đỏ mắt.

"Gần đây khẩu vị của Quý phi tốt lên?"

Đường Quả lau miệng, mỉm cười, "Đúng rồi, gần đây khẩu vị rất tốt, vô thức ăn nhiều chút. A Mặc, chàng không để ý chứ?" Dáng vẻ tội nghiệp thế này, ai nỡ trách cô ăn nhiều?

Nhưng Hiên Viên Mặc lại căng thẳng trong lòng. Tuy hắn ít khi chú ý đến hậu cung, nhưng hắn cũng biết rõ rằng nếu nữ tử đột nhiên thèm ăn, rất có thể là đã mang thai.

Nghĩ đến đó, sắc mặt hắn biến đổi. Hắn cho phép Hiên Viên Diệt chiếm hữu nữ tử này, nhưng cũng không hi vọng nữ tử này có con của Hiên Viên Diệt. Nếu có thật, đây là sỉ nhục cả đời không rửa sạch nổi.

"Thân thể Quý phi dạo này tốt hơn chưa?"

"Vẫn tốt." Đường Quả nhếch môi lên, nón xanh vương đang nghĩ gì?

Hiên Viên Mặc vẫn trưng ra bộ mặt lo lắng, "Nhưng trẫm không yên tâm, hay là mời thái y đến xem một chút?" Không đợi Đường Quả đáp lại, hắn đã sai Lý công công mời thái y.

Một lát sau, thái y đã đến bắt mạch cho Đường Quả.

Hiên Viên Mặc trầm mặc đứng một bên, nắm chặt tay lại. Đừng như hắn nghĩ...

Hắn hoảng đến sụp đổ.

"Gần đây thân thể Quý phi nương nương rất tốt, hàn khí cũng giảm đi nhiều." Lão thái y nhìn lên, vuốt râu gật gù, "Xem ra Quý phi nương nương đã nghe lời, gần đây chăm sóc sức khỏe rất tốt."

Đường Quả cong môi, "Đúng thế, gần đây bản cung rất chú ý đến chuyện này, đã vậy còn có người ngày nào cũng xoa bóp chân cho bản cung, thủ pháp không tệ lắm, rất thoải mái."

"Nên thưởng." Hiên Viên Mặc đứng một bên lên tiếng.

"Đã thưởng. Phục vụ tốt, tất nhiên phải thưởng lớn rồi." Đường Quả mìm cười. Mai Lan cúi thấp đầu, chỉ muốn nhét đầu vào trong bụng. Trái tim nhỏ của nàng run rẩy, nương nương à, người có hơi vượt quá giới hạn rồi đấy.

Hiên Viên Mặc lơ đãng hỏi thái y, "Ngoài ra còn có gì nữa không?"

"Quý phi rất khỏe mạnh, Hoàng thượng cứ yên tâm."

Hiên Viên Mặc thở phào một hơi, vậy thì tôt.

Quý phi tuyệt đối không thể có con của Hiên Viên Diệt, Quý phi chỉ là tấm bia chắn cho An Ngưng Hương.

Chờ Quý phi rơi đài, An gia đứng lên, Ngưng Hương thành hoàng hậu của hắn, Quý phi này phải bỏ đi, không thể có được dòng máu thuộc về hắn.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Hiên Viên Diệt: Ê thằng ngu, ta chính là người đã được khen thưởng đấy, ngạc nhiên không, kinh hỉ không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi